XtGem Forum catalog
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Mỗi năm ít nhất đi một nơi mà bạn chưa hề đi qua.

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Hoa bên bờ full

Hoa bên bờ full Trang 5

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~33):

Đầu << 4 5/33 6 >> Cuối



Cuối cùng anh ta vẫn rời bỏ người con gái mà anh yêu tha thiết và sinh mệnh mới thuộc về anh trong bụng cô, để đơn độc thám hiểm dưới đáy biển sâu. Không ai hiểu tại sao.



Phần kết, chàng trai bám theo sợi dây bảo hiểm, lặng lẽ tuột xuống, mãi cho tới đáy biển đen thăm thẳm. Anh đơn độc dừng lại trên chốn lạnh lẽo thiếu dưỡng khí đó. Một vệt sáng đánh lên khuôn mặt anh. Lũ cá nược xinh đẹp khẽ kêu lên, nhìn anh đầy ngờ vực. Anh chìa tay ra, bơi theo chúng. Rồi kéo lên một màn đen. Nhạc nổi lên. Trên gelleric, đạo diễn đánh một dòng chữ, Dành tặng cho con gái tôi. Ông đã tặng cho cô con cưng cả nỗi cô đơn của biển cả.



Ba giờ sáng. Tôi đi tắm. Lúc đi ra, thấy Tiểu Chí đã tỉnh, đang ăn nốt chỗ mì dở của tôi ở bếp. Cô dùng tay bốc mì. Tôi nhìn cô. Cô nói, Công việc lần thứ mười một của mình đấy, chỉ kéo dài có hai tháng.



Sao không làm được lâu?



Vì chán ngán. Quá nhiều kẻ vô vị, quá nhiều chuyện tẻ nhạt... Cô nói. Tớ mà ở nhà nhưng vẫn nuôi thân được như cậu thì tốt quá.



Nhưng mình cứ nghèo mãi. Cũng có lúc chả ai giúp.



Tớ không sợ nghèo, chỉ sợ chẳng có hứng thú với cái gì. Đi tới đâu cũng không thể dừng lại được...



Tôi khuyên, Trước tiên nên làm rõ mình thực sự cần cái gì, Tiểu Chí ạ. Chúng ta có thể thất vọng, nhưng không thể mù quáng.



Tiểu Chí bắt đầu yêu rất nhanh. Đó là mục tiêu mà cô coi là rõ ràng. Cô ví tình cảm giữa họ như một bộ lễ phục dạ hội. Nói rằng đôi khi tiêu một mớ tiền mua đồ sang trọng, không mặc mấy nhưng có hứng thú. Mua xong treo trong tủ, cũng hiếm khi ngắm. Dù biết đắt nhưng không dùng. Tâm trạng đúng như vậy.



Họ quen nhau gần một tháng. Anh ấy là giám đốc nghiệp vụ một công ty viễn thông. Người Tây. Đến từ Đức. Anh có mớ tóc vàng và đôi mắt như viên bi thuỷ tinh, thân hình cao lớn, tên là Frank. Lần đó Tiểu Chí bị bạn bè kéo tới chụp hình trong một bữa tiệc Tây. Người rất đông. Cô vùng vẫy trong đó như vọc nước bắt cá, tay cầm một ly Martin, một cái bánh hambuger kẹp thịt, tới một góc khuất nhất. Anh tới gần cô, nhìn chăm chú. Ngắm cái dáng ăn ngấu nghiến của cô. Hôm đó cô mặc một chiếc quần bò hơi bẩn, chiếc áo sơ mi tay dài sợi bông màu đen, đi giầy thể thao, trên cổ lủng lẳng chiếc máy ảnh rất nực cười. Anh nói, Cô có cần một cốc Coca không? Cô đáp, Tôi chỉ uống nước lạnh hoặc rượu. Thế là anh đi tới hỏi nhân viên phục vụ mang một ly nước lạnh tới.



Sự cô đơn của một phụ nữ là hàng trăm lỗ thủng. Chỉ vì một người đàn ông nhìn cô quá năm phút. Vì anh ta nhìn cái dáng ăn phàm phu của cô. Vì anh ta đi lấy hộ cô một ly nước mát. Thế là Tiểu Chí nói với tôi rằng cô đã yêu.

Tôi vẫn một mình. Thời tiết ấm dần. Thời tiết Thượng Hải như một bộ quần áo giặt xong vẫn không sạch, cứ lay động không ngừng trong khói bụi đặc quánh và ẩm ướt. Người đi lại vội vã. Quỹ đạo cuộc sống rất khó thay đổi.

Có lúc tôi băng qua bãi ngoài Thượng Hải như phải đi giao bản thảo cho tạp chí. Đây là nơi tiêu biểu của Thượng Hải. Nó khiến tôi ý thức được dấu vết của mình ở thành phố này trong đám người ngoại tỉnh qua lại, xâm lược và hưởng thụ cuộc sống vật chất, phong cảnh và tình cảm ở đây. Dưới bầu trời u ám vốn có của Thành Phố, những toà nhà phương Tây cổ mọc lên như rừng, toả ra tinh thần suy sụp. Tôi phát hiện mình có hứng thú với những thứ cũ kỹ. Trong những vết thương được thời gian vuốt ve, đầy thú vị, nhưng chưa từng thổ lộ. Đồng thời tôi cũng không rõ ý nghĩa của thời gian này đối với con người, chẳng hạn như ý nghĩa của ngày cuối cùng và ngày đầu tiên.

Toà soạn nằm trong một biệt thự cổ khuất nẻo. Cầu thang gỗ chật hẹp, tay vịn khắc hoa văn tinh tế đã bị trơn trụi bởi tay sờ vào quá nhiều. Gian phòng ẩm ướt lạnh lẽo vì bị cây cối rậm rạp ngoài cửa sổ che khuất. Bên ngoài bậu cửa sổ luôn có lá rụng và đài hoa héo rơi lả tả. Đài hoa màu vàng kim, cánh hoa vụn mảnh, mang theo cả hương thơm dịu. Đã rụng là rụng nguyên đám, y hệt trận mưa bão vậy. Người của toà soạn kể rằng tên loài hoa đó là "Hoàng Kim cứu mưa". Tôi chưa từng gặp loại thực vật nào được gọi một cách kín cẩn như vậy. Như tư thế mê mẩn, chết duyên dáng.



Đôi khi tôi không tìm ra nổi ý nghĩa của công việc. Đó là một chuyện thật đáng sợ. Đối với tôi có một số công việc vô vị đến khủng khiếp, chẳng hạn như nhân viên trực ban, bán hàng, phục vụ, thu tiền... Tôi không xem thường bất kỳ giá trị lao động nào, chỉ thấy chúng không có tính sáng tạo. Hết ngày này sang ngày khác bận rộn, kiệt sức, hao mòn... chỉ để đổi lại lương tháng hai nghìn tệ duy trì sự sống. Nếu như vậy, chẳng thà ngày nào tôi cũng ăn mì gói ở nhà cho xong, dùng số thu nhập ít ỏi duy trì nhu cầu sinh tồn cơ bản nhất.



Nhớ tới một buổi chiều, Tiểu Chí ở cùng tôi xem một cuộc phỏng vấn ngôi sao Hồng Kông Lưu Thanh Vân trên truyền hình. Người ta hỏi anh muốn làm nghề gì nhất. Người đàn ông cao to, đen chắc có má lúm đồng tiền đó đã trả lời muốn đi bán kem, vì những người mua kem đều là những người có tâm trạng vui vẻ. Nếu gặp một chú nhóc tới mua, cho nó thêm ít kem, nó sẽ rất vui. Đó là một công việc vui vẻ.



Chúng tôi cười. Trên thế giới này, tất cả những người thẳng tính đều có suy nghĩ khác người thường. Có lúc cảm giác không được bình thường. Chúng ta đều là những con bệnh. Không ai có thể chữa trị nổi.



Tôi nói với Tiểu Chí, Bán đĩa phim cũng rất hay. Khách mua đều là những người thất tình hoặc trốn tránh cuộc sống. Xem phim khiến cuộc sống của chúng ta trở nên không còn quan trọng nữa. Thực ra mọi thứ vốn không mấy quan trọng. Chí ít thì không làm minh tinh nữa vẫn có thể đi bán kem mà.

Tôi tưởng tượng mình mở một tiệm băng đĩa hình nho nhỏ.



Có thể vùi đầu trong tiệm xem không ngớt phim rất mới hoặc rất cũ, nghe các album nhạc rất mới hoặc rất cũ.



Cần có một cái lò nhỏ có thể biến mùa đông trở nên ấm áp. Bên trên đun ít nước, nấu cà phê. Mua một bình rượu trắng hâm nóng trên đó. Mùi thơm thoang thoảng của rượu và mùi vị ngây ngất nồng say khiến người ta chìm đắm.



Đặt một cái bàn gỗ, bên trên trồng một dãy cây xương rồng. Mỗi ngày tưới cho chúng một ít nước sạch. Chúng là loại thực vật không tham lam, rất dễ thoả mãn. Như một kiểu hạnh phúc vậy.



Ngày nào cũng xem phim, Cưỡi sóng, Thiên Sứ, Hút máu Mê Tình, Xích lô, Người Gác Cổng Canh Khuya, Vợ Quỷ... bất luận xem hay chưa đều dẫn thẳng những lời nhạc tuyệt đẹp cùng ngôn từ đẹp đẽ luẩn quẩn bên tai. Như thể đang công diễn trên sân khấu trống trơn vậy.



Phần lớn khách hàng phải là học sinh, hoặc một số người không làm việc ban ngày. Họ muốn giết những kỳ nghỉ dài dằng dặc, muốn giết thời gian lạnh như băng. Giữa họ sẽ có những đối thoại đơn giản. Chẳng hạn như, phim này hay không? Tuyệt lắm. Có phim của Sophia Marceau không? Có. Có thể đổi được đĩa CD này không? Có thể...



Tôi là một cô gái không biết giao tiếp. Nhưng lại thích ngửi mùi vị của người lạ. Nó khiến tôi có cảm giác rằng mình còn có mối quan hệ với cái thế giới này. Có lúc tôi nghĩ, sao lại thế này nhỉ? Hai cái đĩa tròn tròn be bé, bên trong lại có thể tung ra một thế giới tươi đẹp, rộng lớn đến vậy. Ước mơ của chúng ta. Linh hồn của chúng ta. Thì ra đều có thể gửi gắm vào trong này. Là có chỗ để tới. Mặc dù vừa đóng lại, vẫn chỉ là một chiếc hộp cứng lạnh lẽo.



Tiểu Chí bắt đầu ra vào khách sạn năm sao khoe khoang cái vốn tiếng Anh nửa mùa. Tóc trở nên dài, vuốt dầu bóng đen nháy, mặc váy dây màu đen, vẽ đường viền mắt và viền môi rất khoa trương. Giống hệt lũ con gái Thượng Hải chuyên cặp với Tây, mùi nước hoa trên người và vị tanh tao của mồ hôi cũng giống nhau. Ở bên nhau lâu, ngay cả hơi thở cũng y hệt.



Chúng tôi gặp mặt ở toà lầu Istan đường Hoài Hải. Tôi hỏi, Sao lại chọn Istan? Nơi đó tàu điện ngầm và trạm xe buýt đều rất xa, không có
bến đỗ. Cô nói, Có thể đậu xe mà.



Quả nhiên cô lái một chiếc BMW màu bạc tới. Xe có biển màu đen, xe của người nước ngoài. Hôm đó nổi gió, trời trở nên lạnh. Cô mặc một chiếc váy ngắn thêu bằng tơ, quấn đồ phục sức trên vai màu hồng phấn và chiếc áo khoác mỏng bằng da. Đôi chân trần đi xăng đan cao gót, buộc dây tơ vàng, khoác một ba lô nhỏ da cá sấu. Đó là cách ăn vận thời trang của con gái Thượng Hải. Tiểu Chí không ngại ngùng gì không tham gia. Tôi nấp sau một góc khuất ngoài cổng chính của công ty bách hoá, hút thuốc. Gió lạnh buốt, khắp người tôi run lẩy bẩy. Tôi vẫn mặc quần bò cũ, không trang điểm.

Tìm một chỗ ngồi trong tiệm cà phê trên tầng hai toà lầu Istan. Châm thuốc trước rồi mới ngắm cô. Mặc dù đã dùng khá nhiều phấn nhưng lỗ chân lông trên mặt nom vẫn thô kệch vì hút thuốc, thậm chí còn bị nổi đỏ do dị ứng. Tôi hỏi, Bây giờ ngày nào cậu cũng dùng phấn à?



Biết làm thế nào được. Không dùng phấn còn dám vác mặt đi gặp ai nữa? Chẳng giống như trước đây. Có dùng cũng không có ai nhìn. Cô lôi chiếc gương ra soi. Nhưng mình dùng phấn lót hãng Lancome. Cô nhệch miệng cười rất ngớ ngẩn. Chỉ có đôi mắt sáng tự giễu vẫn giống như trước. Lộ rõ những chiếc răng vàng do ám khói thuốc lá.



Ông Tây đó thế nào?



Anh ấy đã là một phần cuộc sống của mình.



Nghĩa là sao?



Chẳng hạn như một cái bàn chải đánh răng phải dùng mỗi sáng, như một chiếc ghế êm ái muốn ngồi cả ngày...



Nom ông ta như người đã có gia đình rồi. Ly dị rồi sao?



Không biết.



Không biết?



Tại sao cần phải biết? Có lúc bàn chải chỉ có thể dùng để đánh răng, ghế cũng chỉ dùng để ngồi... Đột nhiên cô có vẻ chán nản, khua tay nói. Thôi không nói về anh ấy nữa. Không muốn nói.



Cô bắt đầu thao thao bất tuyệt những chuyện khác. Thói keo kiệt và ngây thơ của người nước ngoài. Muốn đi du lịch Châu u... Quán cà phê đang mở một ca khúc do Tiểu Hồng Môi hát:



Suddenly something has happened to me

As I was having my cup of tea

Suddenly I was feeling depressed

I was utterly and totally stressed

Do you know how you made me cry

Do you know you made me die

And the thing that gets to me

Is you''ll never really see

And the thing that freaks me out

Is I''ll always be in doubt

It is a lovely thing that we have

It is a lovely thing that we

It is a lovely thing, the animal

The animal instinct

...

Tôi dụi điếu thuốc, nhìn cảnh chiều hôm dày đặc, nói, Chúng mình đi thôi.

Cô nói, Hay cùng đi ăn. Tìm Frank bắt chi tiền.



Thôi. Mình có việc.



Bãi đậu xe, tôi quấn chặt chiếc áo khoác, nhìn cặp đùi trần của cô trong gió, duyên dáng chui tọt vào trong xe. Cô thò tay ra vẫy, ra hiệu cho tôi cúi xuống. Rồi ôm lấy đầu tôi, ôm rất chặt và thơm bừa một cái lên trán tôi. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa tanh tanh trên tóc cô. Tôi khẽ đẩy cô ra. Không nhịn được, nói, Tiểu Chí này, dù có chuyện gì, cậu cũng phải tự biết lo cho mình đấy nhé. Đừng có tưởng mình mạnh mẽ lắm.


Đầu << 4 5/33 6 >> Cuối

Nhập trang (1~33):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON