Old school Swatch Watches
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Khi nghe khen, chớ vội mừng; khi nghe chê cũng chớ vội buồn; vì vui buồn theo khen chê, cả hai đều làm cho ta sa đọa.

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Hoa bên bờ full

Hoa bên bờ full Trang 7

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~33):

Đầu << 6 7/33 8 >> Cuối





Anh ta làm thế nào để quay được một người đàn ông vì tình dục và trống rỗng rong ruổi dưới đường hầm thành phố suốt ngày đêm. Nó thuộc về ảo giác, trầm luân và giải thoát của một người đàn ông. Khi tôi viết về người đàn ông này, tôi nhìn thấy bàn tay của anh ta. Những móng tay dài tỉa tót, cứ nắm chặt lại. Chỉ khi cô độc hoặc làm tình với phụ nữ, các ngón tay của anh ta mới có sức sống. Tay anh kẹp thuốc lá, vuốt ve làn da trơn bóng, lùa vào mái tóc dài, thấm cả mùi máu tanh, lau khô những giọt lệ, thổi gió... Cuối cùng bàn tay của anh giã từ thành phố này và tình yêu 10% cuối cùng còn sót lại của anh.



Nhưng trong phim, anh ta chỉ là một gã điển trai, mặt mũi vô cảm. Anh giống như một con rối xuyên qua đám đông và ánh nắng sôi sục của thành phố.



Chúng tôi bàn về một số ý tưởng rồi chia tay ở tiệm cà phê. Tôi nói với anh, Tôi cần phải suy nghĩ. Không làm thì thôi, đã làm phải làm cho tới nơi tới chốn. Đối với tôi, không có thời gian biến chất. Không ai cho tôi thời gian. Anh ta đáp, Tôi biết. Cô là người theo chủ nghĩa toàn mỹ.



Anh ta đưa cho tôi tấm danh thiếp. Tôi nhét vào túi quần bò.



Đơn độc lượn lờ trên đường Hoài Hải mãi đến khi trời tối mịt mới quay về tàu điện ngầm.



Thành phố lặng dần sau khi bị hơi nóng nung chảy. Trên ga tàu điện ngầm chật kín người. Có thể giết rất nhiều thời gian tại các quầy sách và tiệm tạp hoá gần đó Có một dạng máy chụp ảnh tự động, chỉ cần nhét tiền vào đó, có thể tự chụp mình. Rất nhiều người đang giải trí ở đó, làm mặt quỷ hoặc ra vẻ phớt lạnh. Chụp tấm hình đen trắng bé xíu, dán lên nắp điện thoại, lên cốc nước. Tôi cũng là một kẻ tự yêu mình, thường tìm bóng mình trên tấm kính các cửa tiệm khi đi ngang qua, cho tới khi đâm sầm phải cột điện. Rất nhiều người trong thành phố đều dễ có cảm giác cô đơn.



Mua một chai Hồng trà tại một quầy hàng nhỏ. Người Nhật mời Audrey Hepburn làm quảng cáo cho trà. Đó là cô công chúa mặc áo trắng váy sợi bông đi vào dân gian trong phim Kỳ nghỉ La Mã. Vào những năm cuối đời, bà được Liên hợp quốc mời làm Đại sứ từ thiện, nhiều lần sang châu Phi tổ chức các hoạt động nhân đạo và cứu trợ. Năm 1993, chết vì bệnh truyền nhiễm.



Tôi không thích người có cuộc đời quá tròn trịa. Cũng không thích những người có dung nhan quá đẹp không chút khiếm khuyết. Không thích những người có tính cách cứng nhắc không có gì có thể lay chuyển nổi. Cuộc đời của con người phải phong phú và có khiếm khuyết. Khiếm khuyết là cửa ra của linh hồn.



Mang theo Hồng trà chen vào toa. Khi xuyên qua những đường hầm tối om, toa tàu phát ra những tiếng kêu xé tai bởi va chạm kim loại. Ga Quảng trường Nhân dân là một ga có hành khách đông nhất. Cửa vừa mở, người ùa vào như sóng nước đen ào ào. Phần lớn đều là người ngoại tỉnh, vác theo đám hành lý bẩn thỉu, toả mùi rất lạ. Đầu tóc họ rối bời, mặc quần áo lỗi thời và nặng mùi. Mặt mũi xám xịt. Co cụm lại bên đám hành lý, nín thở. Tàu điện ngầm sẽ tiễn họ ra nhà ga xe lửa, tiễn họ rời thành phố này.



Họ đã từng sống trong thành phố rộng lớn này. Bán quẩy rán trên các quầy điểm tâm sáng, làm mỳ kéo và bánh màn thầu, chuyển gạch trong các công trình xây dựng... Người nào cũng bán thời gian và cơ thể để sinh tồn. Ngay cả đám trí thức làm việc trong các toà lầu cao cấp cũng vậy. Họp mười mấy tiếng đồng hồ chỉ có thể tranh thủ làm một bát mỳ gói ăn tối, nhận đống tiền lương cao ngất, để rồi ra sức mua thật nhiều đồ trên đường Hoài Hải an ủi sức lao động đã bỏ ra.



Chúng ta mang theo nỗi dục vọng mạnh mẽ và mù quáng. Có thể đạt được điều gì, cũng có thể chẳng được gì. Đa số mọi người đều sống rất vất vả nhưng không kiếm được chỗ đứng. Có lúc tôi nghĩ như một khoảng cách bị chú ý đột nhiên cứ kéo dài vô tận, xuyên qua thành phố, qua những lớp không khí. Từ không trung nhìn xuống, nó chỉ là một tinh cầu màu xanh cô độc và chậm rãi. Mỗi người đều đi trên những tuyến đường định sẵn. Chỉ có một số người có thể ngoại cảm mới thấy bất an. Nhưng có nhìn chúng ta thì sao nào?



Tàu điện ngầm đã tới trạm cuối. Ga xe lửa Thượng Hải. Băng qua đường ngầm, tới quảng trường đèn đóm sáng choang.



Trong tiệm tạp hoá nhỏ bên quảng trường, mua một chiếc bánh hamburger và một tờ bào vừa xuất bản. Nó cung cấp mọi thông tin mới nhất về mọi chốn ăn uống giải trí của thành phố. Bao gồm nội dung thập cẩm của âm nhạc, internet, thời trang, ẩm thực, làm đẹp, tiểu thuyết tình ái, điện ảnh, tin tức, và kinh tế... Nhưng tôi mua nó chỉ vì tranh hoạt hình và trò đố chữ. Tôi cầm tờ báo, vừa cắn bánh vừa băng qua đường và đám đông.



Ở một góc cạnh bậc lên xuống của cầu vượt, một người đàn ông chân trần đứng co ro trong gió lạnh. Anh mặc áo sơ mi và quần tây. Áo khoác rúm ró vứt dưới đất. Bộ đồ màu xanh da trời thẫm, trên túi có nhãn rất bắt mắt. Anh đang gập người xuống đất, bên dưới là một đống đồ nôn mửa. Vì nơi đó không có ánh đèn nên không nom rõ mặt, chỉ thấy nước da trắng bạch, như một xác chết. Nhưng lại gần, dường như cả người vẫn có những co giật khe khẽ và gián đoạn.



Nhiều người đi qua anh ta. Chân lướt nhanh hơn, không ai giảm bước. Không khí ô nhiễm bởi bụi xám và khói xe giao thoa cùng mùi mồ hôi chua nồng toả ra từ xác thịt. Mọi người đều vội vã rảo bước trong hốt hoảng. Một người đàn ông trung niên béo lùn dừng lại, tay xác một chiếc cặp đi làm. Anh ta vòng quanh người đàn ông đang nằm trên đất nọ, rồi nhệch miệng ra cười với tôi. Nói, anh ta chích ma tuý. Không cứu được đâu. Rồi bỏ lên trên cầu vượt.



Tôi lại ngồi tàu điện ngầm tới quảng trường Nhân Dân. Ánh đèn các toà nhà trong đêm thật rực rỡ. Trèo lên bậc thềm bên cạnh bồn cỏ, ngồi xuống uống nốt chỗ Hồng trà. Hút một điếu thuốc trong đêm tối. Nhằm thẳng thùng rác ném mạnh chiếc vỏ chai rỗng. Nó đập phải miệng thùng sắt, kêu đánh "coong" một cái, làm giật mình một đôi bạn tình đang thân mật trong lùm cây. Tôi nhảy xuống bậc, bên cạnh không người, chậm chạp rời khỏi quảng trường.



Đêm hè lấp lánh ánh sao, hỗn loạn và trĩu nặng. Đó chính là đêm hè ở thành phố. Trống rỗng như vậy. Hết thuốc chữa. Tôi vươn vai, kêu lên một tiếng như loài chim, rồi co giò chạy qua đường.



Mùa hè là thời kỳ tôi mất ngủ. Bắt đầu từ tháng sáu, chỉ cần ngồi trước máy tính, tôi đã có cảm giác buồn nôn. Bên ngoài quá nóng, không thể đi đâu nổi. Việc có thể làm chỉ là ngủ và đọc, và không ngừng làm đồ ăn cho mình.

Đơn độc trong phòng hết 24 giờ lượt này tới lượt khác. Cảm giác ý thức dần mất đi trọng lực. Mọi thứ đều không thể dựa dẫm nổi. Không khí là sự tĩnh mịch được lặp lại. Thầm nghĩ nếu chia tách người mình vẫn có thể duy trì được sự thay đổi, tôi có thể cảm nhận được linh hồn và thể xác, giống như các cánh hoa sau khi xoè nở, giống như tế bào chuyển động và sinh sôi. Phương hướng duy nhất chỉ là tăng tốc đến cái chết.



Lúc mất ngủ thường lên mạng. Mạng là minh chứng tốt nhất của việc khoa học kỹ thuật
đem lại lợi ích cho con người. Có rất nhiều thứ thú vị. Một nữ sinh cấp ba Thượng Hải tự viết thư tình cho mình. Đàn ông Bắc Kinh vừa chụp được tấm hình con gái vừa sinh gửi luôn lên mạng. Còn có tiểu thuyết tình ái, đọc miễn hí. Bạn cũng có thể lên đó mua đồ, yêu đương, tán phét, chửi nhau, lấy nhau, tâm sự, làm tình, đánh bài, đánh cờ, nghe nhạc... Lúc nào cũng có người lạ trên khắp thế giới cùng xuất hiện trên mạng. Chào hỏi bạn. Tranh giành bạn. Nói với bạn rằng họ yêu bạn.



Trên trang đàm luận chính của tôi, đọc được một bài về chòm sao tuổi. Đầu đề là Mặt xấu của chòm sao Cự Giải.



Những người thuộc chòm sao này một nửa trong sáng, một nửa tăm tối. Ở đây chỉ nói tới kẻ thuộc vế sau.



Họ thiếu cảm giác an toàn. Sự cô độc thời thơ ấu thường khiến họ thấy hoảng sợ vô cớ, nóng giận thất thường. Họ quen nhớ về quá khứ, thích lịch sử, sưu tầm, viện bảo tàng và chính trị. Họ thích quay phim. 90% những người này đều có máy chụp hình. Họ thích những phim đau buồn, có thể nhớ rõ từng chi tiết.



Họ bẩm sinh đã bi quan. Thích chửi mắng người khác, tính tình kỳ quặc, đột nhiên chui vào cái vỏ bảo vệ. Sau khi bị tổn thương, họ rất hiếm khi phản công lại, chỉ biết vứt bỏ. Chạy trốn là thói quen của họ. Đối với những khát vọng của mình, họ thường đẩy sang một bên trước, hầu như chẳng ngó ngàng để rồi lại đột ngột lao tới chúng.



Họ không có năng lực thích nghi mạnh mẽ, nhưng lại có khả năng cảm nhận trời phú.



Họ tự coi mình là trung tâm, biết cách tự bảo vệ. Người quan tâm tới mình nhiều nhất là chính mình. Họ sợ hãi nhất nỗi cô đơn, nhưng lại định trước cô đơn.



Họ thường bị ốm (thể chất không tốt do quá chú ý tập trung vào những thứ trên người).



Họ có rất nhiều bí mật. Họ đem con người thật của mình giấu kín trong cái tĩnh mịch của màn đêm và trong tiếng cười sảng khoái lúc ban trưa...



Bắt chước...



Jeremy quả thật là đẹp trai.



Lặn lội hàng truyện. Lần đầu tiên đi mua truyện có mục đích. Chỉ một quyển truyện. Của một tác giả. Bị nghiện một chút. An Ni ạ, không muốn đọc lại một quyển truyện nhiều lần. Giống như cái gì làm qua rồi không muốn thử lại. Thế là lại đi mua. Một quyển khác. Và thấy bất ngờ về một câu chuyện khác. Mang đến cơ quan, tranh thủ lúc mất điện. Có anh nhìn thấy. Em đọc gì vậy. À, một tác giả của trào lưu truyện mới của Trung Quốc. Anh cũng từng đọc, nhưng sau 2 quyển thấy là không nên đọc nữa. Một kiểu nghĩ gì viết nấy. Viết không khéo nhưng nghĩ khéo. Em cũng đọc đến quyển thứ hai rồi. Và em nghĩ chắc rồi em cũng sẽ nghĩ như anh. Không bắt đầu, không kết thúc, chỉ cứ đi và viết như vậy. Nó hợp với tâm trạng của em lúc này. Nghĩ và viết. Chỉ vậy.



Viết về tác giả có một câu "tìm kiếm cái tôi trong tình yêu và ảo giác" - nhà văn Trung Quốc hàng đầu của văn học trên mạng. Và nhiều thứ nữa. Giống như là một sự suy nghĩ tiêu cực. Nhưng suy cho cùng viết văn cũng chỉ là viết ra suy nghĩ. Có tiêu cực, và có tích cực chứ. Không làm cho suy nghĩ của mình trở nên bi quan hơn sau câu chuyện, chỉ đơn giả là đọc, hiểu, nghĩ và sống tiếp. Không lãng phí gì cả. Không lãng phí cuộc sống. Không có cuộc đời ảo. Chỉ có suy nghĩ được mở rộng thêm chút. Vậy là được rồi. Làm nhớ đến câu nói của Jeanny trong Love story, Em chưa từng vào đạo, vì em không tin có thế giới nào khác tốt đẹp hơn thế giới này, tốt đẹp hơn Mozart, Bach, và Anh. - Vậy anh được xếp ngang hàng với Mozart và Bach sao. - Ừ, cả với The Beatles nữa. Một câu chuyện buồn, nhưng nó chẳng ngăn được người ta yêu thích tình yêu đó, dù tình yêu không trọn vẹn với cái chết của Jeanny. - Có thể nói gì về nàng, một cô gái xinh đẹp, thông minh, yêu cuộc sống này, yêu Mozart, yêu Bach, và yêu tôi...



She fills my soul

with so much love



Đầu << 6 7/33 8 >> Cuối

Nhập trang (1~33):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON