Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Hãy yêu bản thân bạn trước khi yêu môt ai đó

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Hoa bên bờ full

Hoa bên bờ full Trang 8

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~33):

Đầu << 7 8/33 9 >> Cuối


that anywhere I go I''m never lonely.

With her along

who could be lonely?

I reach for her hand,

it''s always there

...

Nhớ đến câu, Tình yêu là chuyện riêng của một người thôi. Thấy đúng thật. Yêu anh đâu phải vì được anh yêu. Chỉ vì anh là anh thôi. Tìm được cảm xúc với một người, đó là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng thứ hai và sẽ làm bạn hạnh phúc là biết được người ta cũng có tình cảm với bạn. Nhưng hai tình yêu đó, thực chất vẫn là hai thứ của riêng hai người. Nếu có thể cảm nhận được thứ mình nhận được từ đối phương là đáng quý, trân trọng nó, và có thể làm cho tình yêu của 2 bên tăng lên, thì đó là một điều may mắn.

Nhưng nó vẫn cứ là một việc riêng của hai người.



.. Ngừng bắt chước...



Phim Nhật, phim châu u, phim nghệ thuật của Hồng Kông, Đài Loan, Vương Gia Vệ, Trần Quả, Quan Miên Bằng, Diệp Miên Hồng, Thôi Doãn Tín, Lý Tử Kiệm, Cao Đạt...



Thường mặc một chiếc váy màu hồng đã giặt tới bạc phếch, một đôi dép gỗ, đi đứng lảo đảo, ôm chiếc hộp đựng đĩa DVD đi trên đường tới tiệm băng hình. Tôi làm một chiếc thẻ thuê đĩa, gần như ngày nào cũng tới. Tiện đường sẽ mua một tờ "Xem phim", tìm hiểu danh sách phim ăn khách khắp thế giới. Hạnh phúc rốt cuộc vẫn đầy ắp thiếu hụt. Cuộc sống bình lặng nhạt nhẽo, chẳng có kỳ tích gì xuất hiện.



Tôi phải đi về phía trước theo con phố. Băng qua siêu thị, tiệm hoa, cột bán báo, tiệm giặt, chợ thực phẩm, tiệm bánh kem, rồi rẽ trái, đi vào một cái ngõ cứ nhỏ hẹp dần. Ở đó bắt đầu có những cây long não dầy đặc đứng thành hàng, toả ra mùi hương nhẹ nhức mũi. Giữa những tiệm nhỏ ken dày và vụn vặt, có một gian gỗ quét sơn đen. Trên cửa có một tấm biển gỗ, viết số "1937" bằng phấn trắng.



Tiệm đó do bốn người bạn chung nhau cùng mở, "1937" là các tháng sinh của họ ghép lại với nhau. Thường trực ở quán là Trác Dương. Chàng trai có chòm sao Song Ngư. Một thanh niên Thượng Hải hai mươi bảy tuổi. Có lúc anh nhận hợp đồng làm phần mềm. Nhưng đa số thời gian đều ở tiệm.



Tiệm không lớn, xếp thành hàng từng kệ sát màu đen. Bên trái để phim nghệ thuật châu u và các phim cổ. Bên phải là CD nhạc cổ điển và nhạc Rock, ở giữa để một số DVD và băng video. Phần lớn DVD đều là phim nghệ thuật châu u, không có lấy một bộ phim thương mại Hollywood. Bốn mặt tường dán đầy poster phim, gần cửa sổ kê một cái bàn dài bằng gỗ thông, bên trên đặt tám chậu xương rồng hình thù quái dị. Đèn là loại đèn lồng dán giấy trắng. Trên kệ báo ở cửa ra vào bày tạp chí "m nhạc cực đoan", "Các ca khúc thông dụng", tờ "Thực tiễn" của Bắc Kinh, còn có tạp chí Hồng Kông "m nhạc thực dân". Tiệm thuộc dạng hút hàng ở Thượng Hải.



Trác Dương mặc áo phông đen rộng thùng thình, quần bò cũ và giầy thể thao. Tóc cắt ngắn, và sạch sẽ. Khuôn mặt ôn hoà.



Tôi rất chú ý tới từng khuôn mặt lạ có để đem lại cho tôi trực giác. Trên một số gương mặt có thể thấy rõ những nếp nhăn tàn tạ. Một số gương mặt khác lại dệt thêm cái bóng của thời gian. Một số khác lại là nước mưa và ẩm ướt theo năm tháng. Có một số gương mặt chỉ có ánh nắng rạng rỡ.



Trong tiệm luôn bật nhạc. Anh thích Hoàng Huy Minh. Chiếc đĩa "Rõ như ban ngày", giọng nam ca đầy sức hút. Anh xin thể với trời xanh, tìm một bình nguyên rộng lớn, không cần gạch, không cần mặc, cùng em, yêu đương hạnh phúc...Trác Dương còn khẽ hát theo, vừa bận rộn đăng ký sổ sách, thu tiền, hoặc dùng giấy tái sinh bọc CD làm quà tặng cho học sinh mang về. Quầy thu tiền của anh không phải là loại vừa cao vừa nhỏ, hẹp, khum tròn thường thấy trong các tiệm băng hình. Đó là một cái tủ gỗ thông có nhiều ngăn kéo nhỏ. Ngăn kéo có núm kéo làm bằng dây thừng nhỏ. Trên tủ bày một bình sứ đỏ, trong đựng đầy kẹo. Khách quen biết đều có thể tìm được kẹo hoa quả và socola trong đó. Những lúc chờ đợi đều thò tay vào bốc kẹo. Trác Dương nói, Trong này có vận may của ngày hôm nay.



Anh giới thiệu cho tôi rất nhiều CD hay. Anh khuyên tôi nên nghe nhiều nhạc. Số ca sĩ tôi thích rất ít, PJ Harvey, Tori Amos, Canberries, Cocteau Twins, Bjork, Sade, ca sĩ trong nước chỉ thích Vương Phi. Trác Dương giới thiệu tôi một số ca sĩ nước ngoài dạng rock nặng, The Cure, U2 và Bon Jovi. Anh nói, m nhạc phẫn nộ có thể nhắc nhở ta luôn duy trì sự tỉnh táo.



Anh có một cô bạn gái tên là Dương Lan. Một cô gái Thượng Hải xinh đẹp. Bạn thời đại học. Sau khi tốt nghiệp, làm thư ký cho một công ty có vốn đầu tư của Nhật Bản. Cô thường đến vào hai ngày nghỉ cuối tuần. Ở đó ăn hoa quả, xem phim suốt buổi chiều.



Chúng tôi quen nhau rất nhanh. Tôi thưởng ở đó rất lâu. Có lúc còn giúp anh trông hàng khi anh ra ngoài có việc. Tôi ngồi sau chiếc bàn gỗ thông, vừa hút thuốc vừa ngắm đám người ra vào tiệm. Phần lớn khách đều là học sinh của các trường học xung quanh hoặc sống trong khu này. Mùi cơ thể và tóc của nam thanh nữ tú trẻ trung đem lại cảm giác hơi trúc trắc. Tôi trò chuyện với họ, khi giúp họ mở đĩa và gói lại đều ngắm đôi mắt trong veo và nụ cười của họ. Những ngày tôi sống biệt lập, xa rời đám đông đã quá lâu rồi. Mùi người lạ khiến tôi hưng phấn.



Họ đều rất trẻ, có đôi mắt khó tính, không thích nhẫn nại. Họ xem rất nhiều phim, lại càng không thể kiên nhẫn hơn với thế giới này.



Có lúc, chúng tôi cùng ăn trưa. Thường gọi cơm hộp gần đó. Ngồi trên ghế băng nhỏ, hai người chụm đầu lại ăn cơm. Trong hộp cơm có rau, canh, nấm, trứng và sườn. Tôi đổ sườn vào hộp cơm của anh, lấy lại chỗ nấm trong đó. Ăn xong ngắm ánh nắng mùa hè rực rỡ chính ngọ. Con chó lười biếng tản bộ dưới nắng vàng. Cây long não trút một lượt cánh hoa khắp đất trong gió. Tiệm tràn ngập mùi hương của lá cây. Chúng tôi hút thuốc, uống coca đông lạnh. Tiệm vắng tanh, không còn ai vào.



Anh vẫn nghe nhạc của Hoàng Huy Minh. Gã đàn ông diêm dúa, có giọng ca đẹp như đường tơ, khiến người ta phải căng thẳng. Anh ta hát ca khúc Bốn Mùa, Ngày đỏ vờn mạ xanh, Chim về báo ngày xuân, Ai thích nằm mơ, Vừa sực tỉnh, Bướm đậu trên giường rập rờn bay đi, Thuyền nhẹ trôi dưới cầu... Rồi anh lại bật Kirorro của Nhật, một giọng ca cao vút và gần như trong suốt đang hát, Kỳ diệu thay, cuối cùng tôi đã yêu được một người. Anh luôn giả bộ không có chuyện. Những lời anh muốn nói, chắc gì em đã muốn nghe... Tôi rủ, Khiêu vũ đi, Trác Dương. Anh đứng dậy, nhìn tôi cười. Anh nói, Thế để bật một ca khúc nhảy đã. Mở bài sáo Ireland mà em thích nhé.



Trong tiệm vắng tanh. Ánh nắng lay động từng cụm một. Một điếu thuốc vẫn gài t
rên tay tôi. Đôi môi anh mỏng mảnh, những đường nét rõ ràng và ấm nóng. Tôi nhìn anh, khẽ đưa mặt tới, tựa vào bờ vai anh. Chiếc áo phông đen rất mềm, toả ra mùi mồ hôi đàn ông thoang thoảng. Khi chúng tôi tách rời nhau, điếu thuốc trên tay đã trở thành một vệt tàn dài màu xám. Đã vài lần, giữa hè đột ngột có cơn mưa sầm sập kéo tới, rơi ào ào.



Như vậy đấy. Tháng sáu, tôi có một người bạn. Là một chàng trai có chòm sao tuổi Song Ngư mở một tiệm băng đĩa, có âm nhạc, có cây xương rồng, có kẹo. Có cả bạn gái nữa. Nhưng không thường xuyên lui tới. Tôi ở đó giúp anh tưới cây, lau bàn, quét nhà, có lúc xem bộ phim Windes Paris ở Philadenphia một mình. Vừa xem vừa khóc trong tiếng nhạc buồn và đôi mắt xanh. Lúc tôi quệt nước mắt bằng mu bàn tay, Trác Dương cười ha ha đi tới nói, Đúng là cô ngốc. Rồi che mặt tôi lại bằng bàn tay to của anh.



Chuyện giữa anh và Dương Lam. Đối với tôi không quan trọng. Hai ngày nghỉ cuối tuần, tôi không ở lại đó quá lâu. Cô gái đó một khuôn mặt đầy dục vọng. Thường mặc quần áo đắt tiền, đôi mắt sáng như gương. Để ý tất cả mọi chuyện. Cô gây cho tôi cảm giác không thoải mái. Cảm thấy thế giới đột nhiên trở nên chật hẹp. Tôi không muốn nhìn thấy đôi mắt, bờ môi và nụ cười của cô ấy. Chuyện này cũng không có liên quan gì tới Trác Dương.

Họ thường xuyên cãi nhau. Đôi khi Trác Dương có kể cho tôi. Anh nói, Dương Lam luôn mong anh đi làm ở các công ty lớn. Cô gọi cách anh mở tiệm băng đĩa, rồi làm thêm phần mềm chỉ là sống qua ngày. Anh nói, Kiều, thực ra, anh cũng rất thích làm phần mềm. Nhưng không thích suốt ngày bị người khác hạn chế.



Tôi đáp, Có lẽ tiền nhiều hơn một chút, oán trách của cô ấy sẽ vơi bớt.



Tiệm duy trì được ở đây cũng vì ai nấy đều hứng thú. Kiếm tiền chỉ là thứ yếu.



Nhưng người con gái lại không nghĩ vậy về chàng trai yêu cô. Nếu bạn giờ đây chưa thể thoả mãn được cô, hãy cố gắng lên. Vì nguyện vọng của một phụ nữ nếu không thể thực hiện thì không thể tiêu tan, chỉ có tăng thêm mà thôi.



Tôi vốn không muốn nói quá gay gắt. Nhưng những cô gái như Dương Lam rõ ràng rất cần đồ mỹ phẩm của Lancome, thời trang Praha, giầy Gucci và ví da... Mỗi tuần tốt nhất phải tới trung tâm thẩm mỹ hoặc salon làm đẹp, phải trở thành hội viên trong đó. Mỗi lần đi lại phải có xe hơi sang trọng đưa rước... Dù đã có tình yêu đẹp thuở thanh mai trúc mã trên ghế nhà trường, nhưng một khi đã bước vào xã hội đồng tiền điên đảo sẽ dễ dàng bị nuốt chửng. Cô làm việc trong toà lầu cao cấp nhất của thành phố. Không thể làm chủ bản thân, nhưng chẳng có lỗi gì cả.



Chàng trai mặc áo phông đen, diện quần bò và giầy thể thao này liệu có thể đem lại những gì? Rõ ràng anh không bén kịp gót chân cô ấy.



Sự việc đến thật nhanh. Đó là một ngày mưa. Mưa dai dẳng suốt một tuần. Tôi cố thủ trong nhà, ngủ, xem đĩa. Viết văn trên máy tính. Tôi rất chú ý tới những thư mời nghiệp vụ trong máy tính, tới số lượng phát hành, nhuận bút cao, trả tiền thoải mái, biên tập viên cũng thân thiết. Lại nhận thêm mấy mục chuyên đề, cùng khởi động. Do vậy dốc hết sức. Tôi nghĩ thái độ kính trọng nghề nghiệp của mình còn chuyên nghiệp rất nhiều lần so với những người có mặt ở cơ quan song chẳng làm gì.



Ưu điểm duy nhất của viết văn là có thể rời xa đám đông, rời xa những thị phi đặt điều, nói xấu. Không có chút kiên nhẫn với những thứ vướng bận. Tôi thấy rất nhiều người làm việc trong các công ty lớn, tính toán tỉ ỉ như chiếc gương soi. Chẳng hạn như Dương Lam. Đó không phải là người và môi trường tôi thích.



Lúc hoàng hôn, viết đang vào, nghe thấy điện thoại reo. Điện thoại của Trác Dương gọi tới.



Kiều, em ở đâu?



Tôi hỏi lại, Anh ở đâu?



Trên đường Hoành Sơn.



Sao thế?



Bên ngoài mưa to.. Anh trĩu giọng. Tôi nghe thấy tiếng mưa rào rào. Anh cứ lặng mãi không nói. Tôi cũng đoán ra được phần nào. Tôi nói, Chờ em tới rồi nói.



Tôi tắt máy tính, cầm áo khoác rồi chạy ra ngoài mưa. Đã mấy ngày không ra khỏi nhà. Nhìn qua gương, tôi thấy sắc mặt mình tiều tuỵ, môi thất sắc, tóc tai bờm xờm, toàn thân toả ra một mùi ẩm mốc. Nhưng mọi thứ đã không còn quan trọng nữa. Trác Dương đang đau lòng. Anh tự làm tổn thương hoặc bị người khác làm tổn thương.



Mưa vẫn rất to. Trác Dương đứng ở góc đường. Dựa vào bờ tường xám xịt, hai tay xọc vào túi quần. Đầu và quần áo đã ướt sũng. Anh nói, Anh và Dương Lam cãi nhau.



Đó chẳng phải là chuyện thường ngày ở huyện sao? Vài ngày là ổn mà.


Đầu << 7 8/33 9 >> Cuối

Nhập trang (1~33):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON
Ring ring