XtGem Forum catalog
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
*Có một nghịch lí: Hạnh phúc thật sự chỉ đến khi bạn biết mạnh dạn cho đi - chứ ko phải nắm giữ thật chặt.

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Tình Ngỡ Trăm Năm full

Tình Ngỡ Trăm Năm full Trang 10

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~29):

Đầu << 9 10/29 11 >> Cuối



Ninh Tam nói:

- Đây là nhà của chị. Chắc Bích Quân chẳng dám quấy phá gì đâu. Em sẽ cùng chị ra tiếp.

Lúc hai người ra tới phòng khách thì thấy Phương Bích Quân đang ngồi uống trà. Thái độ bình tĩnh hoàn toàn khác hẳn với thái độ quậy phá tối qua.

Thấy Văn Mật ra, Bích Quân đã đứng lên lịch sự:

- Cô là cô Văn?

Văn Mật không muốn mất thì giờ:

- Phạm Bân đưa địa chỉ tôi cho chị à?

- Không phải anh ấy bảo tôi đến, anh ấy cũng không hề cho địa chỉ. Chẳng qua mấy lần theo dõi. Tôi thấy anh Phạm Bân vào đây. Tôi núp ngoài cửa, dĩ nhiên là chẳng ai biết.

- Thế chị đến gặp tôi có chuyện gì?

- Cô Văn này. Cô nên biết cho là tôi chỉ yêu có một mình Phạm Bân, tôi không thể sống mà thiếu anh ấy.

- Đó là chuyện riêng giữa chị với anh Phạm Bân, nói cho tôi nghe làm gì?

- Cô Văn này, tôi biết là anh Bân đang định cưới cô.

Phương Bích Quân cúi đầu nhìn xuống, rồi nhìn lên nói:

- Tôi muốn nói là tôi sẵn sàng chấp nhận không làm vợ chính của Phạm Bân cũng được, cô hãy cho tôi được làm bé anh ấy. Tôi biết, nếu cô đồng ý, là anh ấy cùng sẽ đồng ý thôi.

Văn Mật không tin những gì mình vừa nghe. Nàng tròn mắt nhìn Bích Quân. Quân tiếp:

- Cô Văn, tôi nói thật đấy, cô hãy giúp tôi!

Ninh Tam đứng lặng bên cạnh. Nếu Bích Quân biết là chị Văn Mật sắp lấy Thạch Kiến Quốc chứ không phải Phạm Bân thì sao?

- Cô Văn này. Tôi không thể sống tách rời anh Phạm Bân. Có đau khổ thế nào, tôi cũng chấp nhận. Tôi muốn được sống cạnh anh ấy!

Văn Mật có vẻ bực:

- Đã bảo là chuyện riêng của chị. Sao chị không nói thẳng với Phạm Bân?

- Anh ấy chỉ nghe lời cô chứ không nghe lời tôi. Tôi xin cô mà. Cô hãy tội nghiệp tôi, hãy đồng ý!

- Chị này lạ không? Tại sao làm cái chuyện kỳ cục như vậy? Tôi làm sao có quyền mà đồng ý hay không?

Có nói thế nào, Phương Bích Quân vẫn ngồi đấy van xin, năn nỉ. Cô ta dai như chiếc giẻ rách, đến độ Văn Mật viết mảnh giấy đưa cho Ninh Tam, nói:

- Đây là số điện thoại của Phạm Bân, em hãy gọi anh ấy đến ngay đây giải quyết. Chị chịu hết nổi rồi!

Nói xong, Văn Mật bỏ mặc đấy, và đi lên lầu. Ninh Tam quay số. Nhấc ông nghe lên. Trước hết là giọng nói của đàn bà, kế đến là giọng Phạm Bân.

- Chị Văn Mật bảo anh đến ngay, vì cái bà Phương Bích Quân cứ ngồi đây không chịu đi. Chị ấy nói là không biết gì nữa.

Phương Bích Quân thì cứ nắm lấy Ninh Tam, nài nỉ:

- Hãy năn nĩ chị cô giùm tôi đi, chị ấy làm lớn, tôi làm bé cũng được!

Ninh Tam cảm thấy người đàn bà này không được bình thường nên cũng nôn nóng chờ Phạm Bân đến. Chỉ ba phút sau, Phạm Bân đã có mặt. Chàng có vẻ bực mình, nói Bích Quân:

- Sao cô đến đây quấy phá người ta vậy?

Phương Bích Quân chỉ ngồi khóc. Ninh Tam vội vã lên lầu gọi Văn Mật xuống. Phạm Bân hỏi:

- Văn Mật, em đã nói gì với cô ấy vậy?

Văn Mật nhăn mặt:

- Cô ấy cứ lải nhãi. Cô làm lớn, tôi làm bé. Cứ đòi phải là vợ anh.

Mặt Phạm Bân đỏ gắt, quay lại nói:

- Bích Quân, cô điên rồi à? Tôi đã nói rồi, cô muốn tôi phải lặp lại bao lần nữa? Chuyện đó đã chấm dứt?

Phương Bích Quân vừa khóa vừa nói.

- Tôi không tin là chấm dứt, nếu không có sự hiện diện của Văn Mật, thì tôi nghĩ là chuyện chúng mình vẫn còn. Tôi cũng nào có cấm cản chuyện anh lấy cô ấy làm vợ. Tôi chỉ cần vai trò làm bé cũng được. Anh còn khó khăn gì?

Phạm Bân lắc đầu:

- Bích Quân, cô phải biết là tôi chỉ cần một người vợ thôi.

Bích Quân trừng mắt:

- Vậy là anh không muốn tôi? Anh không cần tôi?

Phạm Bân nói.

- Đừng có bức ép tôi! Cô đã gây áp lực với tôi quá nhiều lần. Cô khiến tôi thật khó xử, không thể làm điều gì cả.

- Phạm Bân! Tôi không tin! Tôi không nghĩ là anh không cần tôi. Anh nói dối!

Thái độ của Bích Quân thật mãnh liệt. Phạm Bân giận dữ nói.

- Tại sao cô cứ buộc tôi phải nói những điều mà mình không muốn nói? Thôi được. Cái đó là do cô muốn, vậy thì hãy nghe đây. Người mà tôi muốn cưới làm vợ là Văn Mật, chứ không phải là cô!

Bích Quân nói to như hét:

- Như vậy có nghĩa là anh muốn tôi chết. Anh muốn tôi chết đi cho rảnh, để anh cưới Văn Mật phải không?

- Cô không chết, tôi vẫn cưới Văn Mật!

Phương Bích Quân trừng mắt.

- Hừ! Anh thật chẳng coi tôi ra gì cả!

"Rầm!" Bích Quân vung tay lên đập mạnh lên chiếc tánh trà. Chiếc dĩa lót bị bể ra nhiều mảnh. Quân nhanh nhẹn nhặt lấy một mảnh, khứa mạnh lên tay. Phạm Bân và Văn Mật, không hẹn cùng nhảy đến ngăn chặn. Bích Quân đang ở trạng thái giận dữ cực độ, nên sức mạnh như phát tiết. Hai người cố hết sức mà vẫn không làm lại cô ấy. Mảnh sứ đã cứa mạnh vào cổ tay, một dòng máu đỏ chảy ra. Ninh Tam nhìn thấy máu vô cùng sợ hãi, la lớn:

- Chị Phương! Chị lầm rồi! Chị Văn Mật tôi không có lấy anh Phạm Bân đâu! Chị ấy sắp thành hôn với anh Thạch Kiến Quốc đấy!

Tiếng hét to của Ninh Tam khiến cho mọi hoạt động ngưng đọng lạị Phương Bích Quân, Văn Mật, Phạm Bân đang giằng co cũng nới tay ra. Sáu ánh mắt đổ dồn về phía Ninh Tam. Ánh mắt trách móc của Văn Mật. Ánh mắt suy nghĩ của Bích Quân. Ánh mắt ngạc nhiên, ngơ ngác của Phạm Bân. Tất cả những cái đó làm Ninh Tam sợ hãi, nàng không biết tại sao mình lại nói ra điều đó. Có hối hận rút lại đã không kịp. Nhưng tại sao phải giấu mãi sự thật với Phạm Bân? Nên Ninh Tam lặp lại:

- Chị Văn Mật của tôi đã quyết định nhận lời cầu hôn của anh Thạch Kiến Quốc ở tháng trước.

Văn Mật lên tiếng:

- Chuyện của chị không cần em xía vô!

Phạm Bân quay qua chụp lấy đôi vai của Văn Mật lắc mạnh, chàng có vẻ xúc động mãnh liệt.

- Tháng trước? Đã quyết định rồi à? Văn Mật! Tại sao em...

Văn Mật bây giờ không còn trốn lánh cũng nhìn thẳng vào mắt Phạm Bân. Cái ánh mắt đó tưởng chừng... Và rồi... Đôi tay Phạm Bân buông thõng xuống, Phạm Bân giống như một quả bóng xì hơi. Văn Mật năm tay Phạm Bân, dìu đến ghế sa­lon:

- Anh Bân... Hãy tha thứ cho em. Bởi vì, em không muốn anh chia sẻ nỗi khổ trong tim em, nên em đã không nói ra.

Phạm Bân đau khổ:

- Văn Mật, đúng ra có chuyện gì em cũng cần phải nói với anh chứ?

Ninh Tam đứng gần đó bất mãn. Rõ ràng Văn Mật đã chọn Thạch Kiến Quốc, vậy mà còn đóng kịch đau khổ. Văn Mật có thật đau không? Hay là chỉ muốn chiếm hữu lấy Phạm Bân đến giây phút cuối cùng?

Phương Bích Quân thì đứng gần đấy cười nhạt:

- Đấy anh đã nghe cô em họ của người ta xác nhận như vậy, mà anh còn tin điều nói dối nữa ư?

Văn Mật quay qua Phương Bích Quân:

- Cô Phương này, tôi nghĩ là, cô nên vào bệnh viện băng bó vết thương ngay đi. Còn ở đây, tôi chỉ nói với anh Phạm Bân đôi ba câu, rồi sẽ trả lại cho chị, thời gi­an của hai người còn dài mà.

Lời của Văn Mật "thời gi­an của hai người còn dài" quả nhiên làm Phương Bích Quân yên tâm. Quân nói với Phạm Bân:

- Tối nay, anh ghé qua em nhé?

Phạm Bân chỉ "Hừ" một tiếng. Phương Bích Quân không chờ, vội vã bỏ đi ra ngoài.

Đợi Bích Quân đi xong, Văn Mật mới phân bua với Phạm Bân.

- Mọi thứ không đơn giản, em còn có gia đình, nhiều vấn đề khác phức tạp, thật là... Thật là... Nhưng anh Phạm Bân ạ, cả đời em chắc chắn là không thể có, không thể quên những ngày hạnh phúc bên anh.

Ninh Tam đứng đấy, lần đầu Ninh Tam thấy được cách đóng kịch của Văn Mật. Vì với cá tính của Văn Mật, Ninh Tam biết có trời mới ngăn được ý thích của bà chị họ mình, nếu thật sự Văn Mật muốn lấy Phạm Bân. Vậy mà ở đây Phạm Bân lại chỉ thấy một Văn Mật đáng thương, Văn Mật không có được sự chọn lựa nào khác. Phạm Bân nói.

- Văn Mật. Chúng ta vẫn có thể có hạnh phúc, nếu bây giờ em đi theo anh. Chúng ta sẽ đến một phương trời xa lạ.

Văn Mật ngồi yên, chỉ lắc đầu. Vài phút sau, có tiếng giầy nện mạnh gót, rồi Ninh Quốc Khởi xuất hiện. Sự xuất hiện của Khởi chẳng qua chỉ là để đón Ninh Tam về nhà, chớ không phải vì có sự hiện diện của Phạm Bân. Vậy mà Văn Mật đã biết lợi dụng ngay thời cơ, để gây cái hiểu lầm, trút trách nhiệm cho người khác. Văn Mật kéo Ninh Quốc Khởi ngồi xuống.

- Anh Khởi nầy, chúng em đang thảo luận một việc mà em cũng không biết phải nói thế nào đây.

Ninh Quốc Khởi hỏi.

- Chuyện gì nói xem?

Văn Mật làm ra vẻ ngập ngừng, để rồi Phạm Bân phải nói thay.

- Chuyện hôn nhân của Văn Mật, thật ra thì chúng tôi có thể...

Ninh Quốc Khởi nói.

- Chuyện hôn nhân của Văn Mật à? Mọi thứ đã sắp xếp đâu vào đấy. Văn Mật đã chấp thuận lấy Thạch Kiến Quốc rồi?

- Cô ấy còn chưa quyết định mà?

- Đâu có, chính nó đã đồng ý.

Văn Mật cắt ngang.

- Anh Khởi nầy... Chuyện đó em đã nói với anh.

Văn Mật quay qua nhìn Ninh Quốc Khởi với ánh mắt van xin, nhưng cái ánh mắt nầy lại gây hiểu lầm cho Khởi. Khởi tưởng là Phạm Bân lại đến gây sự, chứ đâu biết ý của Văn Mật. Còn Phạm Bân cùng hiểu lầm là Văn Mật đã từng phấn đấu cho tình yêu hai người. Ninh Quốc Khởi nói.

- Đúng, Văn Mật không thích hợp với mẫu người của anh. Dĩ nhiên là chúng tôi hết sức nể trọng thành tích mà anh đã đạt được trên sân khấu điện ảnh. Nhưng đó không phải là môi trường lâu dài của Văn Mật.

Phạm Bân chỉ nói:

- Hai năm qua, hai đứa tôi đều cảm thấy hạnh phúc.

- Đồng ý. Nhưng còn cái tập q
uán hàng ngày của Văn Mật? Anh Phạm Bân ạ. Anh đừng có lầm lẫn. Ngoài đời có biết bao người ái mộ, tôn sùng anh. Có điều, giới nghệ sĩ các anh có cuộc sống riêng tư. Giới chúng tôi cũng có cuộc sống của mình. Chúng ta khó có thể hòa đồng nhau được.

- Xin lỗi. Ông Ninh ạ, ông nói chuyện khách sáo, lịch sự quá, thật ra thì qua cách nói chuyện vừa rồi của ông, tôi thấy là ông rất khinh thường giới nghệ sĩ chúng tôi.

- Xin lỗi. Tôi chẳng dám như vậy.

- Thưa ông, thật ra thì tôi cũng chưa từng được bước chân vào các trường đại học quý phái, nên tôi chỉ có thể xử dụng các từ bình dân, thật thà. Tóm lại là tôi yêu Văn Mật. Tôi cũng mang lại cho Văn Mật một cuộc sống kiêu sa, cao cấp, nhưng tôi biết mình có thể đem đến hạnh phúc bình dị cho nàng.

- Đó không phải vấn đề.

- Vậy thì còn cái vấn đề gì? Tôi tuy không phải là người của giới thế gia vọng tộc, tuy học ít, nhưng mà nếu đứng về phương diện tài sản, tôi cũng nào có kém các vị đâu? Tôi cũng không có ý bắt các vị phải phân chia tài sản cho tôi. Tôi thấy chúng ta đều bình đẳng.

Ninh Quốc Khởi bực dọc nói.

- Bây giờ không phải là lúc tranh luận với anh. Chuyện hôn nhân giữa Thạch Kiến Quốc với Văn Mật là chuyện đã sắp đặt hoàn chỉnh, không có gì để nói đến nữa.

Phạm Bân quay qua Văn Mật.

- Văn Mật! Anh không tin! Làm sao em lại đồng ý mà lại không cho anh biết? Tại sao em lại không nói cho anh biết chứ?

Ninh Quốc Khởi đỡ cho Văn Mật.

- Anh Bân nầy, tôi thấy là anh không nên gây khó xử cho em gái tôi. Chuyện tình cảm là chuyện tự nhiên, không thể áp đặt, đòi hỏi.


Đầu << 9 10/29 11 >> Cuối

Nhập trang (1~29):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON