- Phải. Có điều cái thế của đạo diễn Dương trong công ty đang xuống, còn cái thế của đạo diễn Giang Minh thì đang lên. Quyền lực ông ta lớn lắm. Đạo diễn Giang Minh đề nghị anh đóng cho ông ấy một phim. Kịch bản đã chuẩn bị xong. Anh đọc qua, hết sức ăn ý với vai trò giao phó. Nhưng mà, anh đang ở vào thế khó xử. Vì nếu anh mà nhận thì đạo diễn Dương Thiên sẽ không vui, sẽ nghĩ là anh phản lại ông ấy. Anh nên thế nào đây?
Văn Mật suy nghĩ một chút, rồi đáp:
- Em nghĩ là anh nên nhận đóng phim với Giang Minh. Bởi vì cứ ôm khư khư một đạo diễn, đâu phải là cách tiến thân tốt, mà cũng chẳng phải trả ơn tốt. Anh đừng sợ mang tiếng là phản bội. Nếu cuốn phim anh đóng cho Giang Minh mà ăn khách, tên anh sẽ nổi hơn. Lúc đó anh quay lại đóng thêm phim cho Dương Thiên cũng không muộn. Càng có lợi cho ông ấy, chớ nào thiệt thòi gì?
Phạm Bân suy nghĩ rồi gật đầu. Văn Mật tiếp:
- Dĩ nhiên là anh có thể nói với ký giả là chính Dương Thiên đã khuyến khích anh sang đóng phim cho Giang Minh. Làm vậy còn tăng thêm uy tín cho Dương Thiên.
- Ngay từ đầu anh đã có ý là hỏi đạo diễn Dương Thiên trước, dù Giang Minh có đồng ý không? Bởi vì có thế nào thì Dương Thiên cũng là người đỡ đầu của anh.
- Tóm lại, đạo diễn Dương Thiên và Giang Minh có thích hay không thích, anh cũng chỉ làm theo ý mình, đó là vì tương lai của bản thân và đạo lý.
- Vâng, anh thấy tốt nhất là cứ thành thật trình bày cho cả hai biết, nhận lời đóng phim với Giang Minh mà vẫn không mích lòng Dương Thiên. Nếu họ không chịu thì đành chịu vậy.
Văn Mật lắt đầu:
- Hay nhất là phải thuyết phục cả hai, vì chẳng ai nhường ai đâu. Nhưng anh phải đóng phim chứ không được bỏ.
Phạm Bân đùa.
- Anh nghe em. Ngộ thật, từ nào đến giờ anh cứ bị người ta giành giựt. Ngay lúc còn làm phu khuân vác cũng vậy, anh chẳng được ngồi yên, hết bị người này sai đến người kia biểu.
Ninh Tam rất lạ khi thấy Phạm Bân bê cái quá khứ khổ nhọc của mình ra nói tự nhiên mà chẳng ngượng. Phạm Bân chợt quay sang Ninh Tam:
- Cô đã từng cầm chổi quét nhà qua chưa?
Ninh Tam lắc đầu:
- Chưa.
- Vậy thì để bữa nào tôi sẽ dạy cho. Nghề này tôi rành lắm, căn phòng thật to tôi quét năm phút là xong ngay.
Ninh Tam nhún vai.
- Lúc anh làm bốc vác, anh còn nhỏ quá, nên nghĩ đó là vui, chứ nào biết khổ? Anh không làm cũng đâu có sao!
Phạm Bân nói với ánh mắt buồn bã, mặc dù nụ cười vẫn nở trên môi.
- Ồ! cô gái ơi. Cô có biết là tôi không cha không mẹ, nếu tôi không làm công thì ai nuôi tôi? Cơm đâu mà ăn, cô biết không?
Ninh Tam có vẻ quan tâm:
- Chẳng ai lo lắng chăm sóc cho anh, như vậy chắc là tủi thân lắm?
Phạm Bân lắc đầu:
- Mọi chuyện đã qua rồi. Ta chẳng nên để quá khứ dày vò mình, đúng không? Mỗi lần buồn, tôi đều tự nhủ với lòng: "Này tất cả những ngày cũ bây giờ không còn, vậy thì mi lại tủi thân làm chỉ"
Ninh Tam nhìn Phạm Bân bằng ánh mắt khâm phục, như vậy mới là đàn ông chứ? Ninh Tam hỏi:
- Tôi có thể vào phim trường xem anh đóng phim được không?
Văn Mật nghe Ninh Tam nói, trừng mắt, nhưng Phạm Bân thì khẳng khái:
- Được chứ! Lúc nào cô đến cũng được chúng tôi hoan nghênh.
- Vậy thì bữa nào tốt nhất?
- Nếu cô muốn, ngày mốt đi. Tôi sẽ cho tài xế đến đón, để cô đi môt. mình sợ tìm không ra.
Phạm Bân nói rồi quay qua Văn Mật:
- Sẵn cô em họ của em đến đấy, em cũng nên phá lệ một lần cho biết?
Lâm Y?n Ni
Chương 5
Văn Mật lắc đầu, nũng nịu:
- Không, em không tới đó đâu, em sẽ chờ anh ở nhà.
Ninh Tam khó hiểu. Tại sao Văn Mật sắp lấy chồng rồi mà vẫn có thể âu yếm một cách quá mức với người mình không chọn như vậy?
Sau khi chia tay với Phạm Bân. Văn Mật đưa Ninh Tam đến Joyce Boutique. Ninh Tam vẫn chưa hết thắc mắc:
- Chị Mật, chị chưa muốn báo cho anh Bân biết chuyện đó à?
Văn Mật nói.
- Bực quá! Chị đã nói là chị bị căng thẳng quá rồi mà, em cứ lải nhải mãi.
Ninh Tam vẫn không im:
- Như vậy... chắc anh Phạm Bân rồi sẽ đau khổ lắm!
Văn Mật sa sầm nét mặt:
- Tôi bảo em đừng nói nữa, được không?
o0o
Vào đến phim trường, Ninh Tam mới thấy là những bối cảnh cung điện huy hoàng chẳng đồ sộ như nàng tưởng. Nó chỉ là những góc cạnh chật hẹp. Ngay lấy cái chỗ ngồi cho ra hồn dành cho khách cũng không có. Ninh Tam đứng xớ rớ bực mình, nếu chẳng phải để đợi Phạm Bân, nàng đã bỏ về.
Hôm nay, Phạm Bân đóng phim loại tuồng cổ. Vai trò của Phạm Bân là một kiếm khách giang hồ, đầy nét phong sương. Nhìn Phạm Bân đóng mà Ninh Tam cảm thấy như những ngày khốn khổ thời niên thiếu của Phạm Bân điều hiện cả lên mặt. Sau mấy cảnh, có vài phút nghỉ mệt, Phạm Bân chạy đến bên Ninh Tam:
- Nhìn cách hóa trang của tôi. Ninh Tam có thấy xấu lắm không?
Ninh Tam cảm động nói.
- Không. Trái lại em thấy rất thích.
Phạm Bân có vẻ lo lắng:
- Có phải là Văn Mật đang nóng lòng chờ tôi ở nhà không?
- Có lẽ.
- Đóng xong, chúng ta sẽ đi...
Đang nói nửa chừng, không hiểu sao Phạm Bân sa sầm nét mặt. Ninh Tam nhìn ra sau, chợt thấy một người đàn bà mặt đánh phấn đến trắng dã. Công nhân trong phim trường thì thầm: "Bồ cũ của Phạm Bân đấy", "Cô ta bám chặt Phạm Bân mấy năm nay", "Lại sắp có chuyện nữa rồi..."
Người đàn bà mặt trắng kia tay giũ giũ tờ chi phiếu nói.
- Phạm Bân! Tấm chi phiếu một triệu đồng này trả cho anh đây!
Phạm Bân chỉ nói:
- Bích Quân, chúng ta ra ngoài kia nói chuyện đi!
- Sợ đứng đây nói rồi tiểu thơ nhà giàu này trông thấy à?
Rõ ràng là người đàn bà này muốn khiêu khích. Phạm Bân vội kéo tay người đàn bà:
- Bích Quân.
Người đàn bà đẹp kia khóc òa rồi nói.
- Anh muốn đuổi tôi đi à? Anh gởi tôi một triệu đồng này, có phải là để cắt đứt với tôi. Anh tưởng là tôi cần tiền chớ không cần anh ư?
- Bích Quân, chuyện của chúng mình đã chấm dứt từ hai năm trước rồi. Tại sao em cứ đến đây quấy rầy tôi mãi vậy?
Bích Quân vừa khóc vừa nói.
- Anh khó chịu ư? Còn tôi? Anh có biết là cả hai năm qua tôi đã sống thế nào không? Sáng chờ... Chiều chờ... Tôi rất khổ sở!
- Bích Quân, tôi đã nói với cô một cách rõ ràng rồi. Chuyện chúng mình đã chấm dứt. Cô có biết là tôi đang chuẩn bị làm lễ cưới với cô Văn không?
Bích Quân tái mặt hỏi.
- Cái gì? Anh nói cái gì?
Ninh Tam cũng ngỡ ngàng. Phạm Bân lặp lại:
- Tôi sắp sửa làm lễ cưới với Văn Mật!
Người đàn bà đẹp trước mặt Ninh Tam lại khóc lớn. Cô ta run rẩy lùi sát bờ tường. Người co rúm lại như con thú bị chấn thương. Đám đông đứng chung quanh vây lại. Phạm Bân ngượng ngùng nói:
- Bích Quân, thôi để tôi đưa em về nhà vậy.
Bích Quân lắc đầu, người như dán chặt vào bờ tường hơn. Phạm Bân nói:
- Thôi được rồi, em không đi thì tôi đi!
Rồi vội vã bỏ ra xe, quên bẵng cả Ninh Tam. Ninh Tam phải một mình chạy theo. Tài xế hỏi:
- Thưa ông, mình đi đâu đây?
Phạm Bân bực dọc nói.
- Về nhà!
Rồi như nhớ sực ra điều gì, chàng nói nhanh.
- Ồ! Không, không phải về nhà mình, mà đưa cô Ninh đây về.
Ninh Tam nhìn qua. Phạm Bân còn chưa thay bộ áo sắm tuồng.
- Thế còn anh? Anh định đi đâu?
Phạm Bân nhìn lại mới nhớ sực ra bộ áo giáp trên người. Ninh Tam hỏi:
- Anh về nhà không? Có sợ người đàn bà ban nãy đuổi theo không?
- Tôi chỉ sợ như vậy!
- Hay là anh đến chị Văn Mật đi. Anh cũng có hẹn trước với chị ấy mà?
Phạm Bân vừa cởi bở mũ mão ra, vừa nói:
- Trong lúc này, tôi không muốn gặp ai cả, tôi muốn được ngồi riêng rẻ một mình.
Rồi Phạm Bân hạ lệnh cho tài xế:
- Ông Sanh, hãy bỏ tôi xuống Gia Ninh trước nhé.
Tài xế như hiểu rõ, gật đầu. Phạm Bân đã xuống xe trước một cao ốc ở đường Gia Linh. Lúc đó đã khá khuya, đường vắng nên chẳng ai để ý đến trang phục quái dị của Phạm Bân cả.
Thật ra thì Ninh Tam cũng không thích về nhà, nhưng Phạm Bân đã bỏ xuống xe rồi. Còn lại một mình Ninh Tam. Nàng không trách Phạm Bân. Bởi vì nàng biết Bân đang ở trạng thái bực dọc. Có hàng trăm câu hỏi xuất hiện trong đầu Ninh Tam. Người đàn bà kia là ai? Phạm Bân thật sự muốn cưới Văn Mật à? Thế Văn Mật vẫn giữ ý định lấy Thạch Kiến Quốc hay là...
Tối đó, Ninh Tam đã không về nhà, nàng nói với tài xế cho nàng xuống trước nhà của Văn Mật.
Văn Mật thấy Ninh Tam đến một mình, ngạc nhiên:
- Sao vậy? Phạm Bân đóng phim lâu quá chưa xong, nên em bực bỏ về à?
- Không phải, chị ạ. Mà em cũng không biết phải nói thế nào với chị đây.
Rồi Ninh Tam đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho Văn Mật nghe. Cuối cùng Ninh Tam hỏi:
- Người đàn bà đó là ai vậy?
- Anh Phạm Bân cho biết là bạn gái cũ của anh ấy. Có tên là Phương Bích Quân.
- Nhưng mà sao mấy người cứ thích để tình cảm lằng nhằng không dứt khoát như vậy chứ?
- Không phải lằng nhằng. Sau khi anh Phạm Bân quen chị, anh Bân đã cắt đứt mọi liên hệ với cô ta. Có điều Bích Quân đâu chịu dễ dàng như vậy. Cô ta cứ quậy phá. Đàn bà như cô ta rõ bực.
- Anh Phạm Bân lúc đứng giữa đám đông có cả em, bảo là anh ấy sắp thành hôn với chị.
Văn Mật lắc đầu:
- Anh ấy đã mấy lần đề cập
chuyện đó với chị. Màcái anh này cũng kỳ cục. Chị không biết phải nói thế nào cho anh ấy biết đây.
- Chị Mật, hay là chị gọi điện cho anh ấy?
- Ban nãy em bảo là Phạm Bân đã xuống xe ở đường Gia Ninh ư?
- Vâng, nơi có một cao ốc.
- À. Chị biết anh ấy đến đâu rồi.
Văn Mật nói với một chút bực dọc. Ninh Tam tò mò:
- Ở đó là đâu vậy?
- Đó à?... Ở đấy là nhà của một người bạn.
Văn Mật chỉ nói vậy, dù biết đó là nhà của Chu Lệ Lợi. Ninh Tam nhắc lại:
- Chị thấy cần gọi điện thoại cho anh Bân không?
- Không cần.
o0o
Tối hôm ấy Ninh Tam đã ngủ lại tại nhà của Văn Mật. Nàng ngủ trong phòng khách chứ không được ngủ chung với bà chị.
Buổi sáng, vừa thức dậy, vào phòng của Văn Mật. Thấy Văn Mật đã thức với điếu thuốc trêy tay. Có lẽ tôi qua Văn Mật đã không ngủ. Vừa thấy Ninh Tam, Văn Mật hỏi:
- Để chị cho tài xế đưa em về nhé?
- Thế anh Phạm Bân đêm qua có điện thoại cho chị không?
- Không.
Ngay lúc đó có tiếng gõ cửa bên ngoài, rồi giọng cô tớ gái nói:
- Thưa cô, mà... Có một cô nào đó tìm cô. Cô ta nói là họ Phương được ông Phạm Bân sai lại.
Văn Mật sửa lại dáng một chút, nói:
- Bảo cô ta đợi tôi.
Rồi quay qua nói với Ninh Tam:
- Không biết chị có nên gặp cô ta không nhỉ. Đây hẳn là Phương Bích Quân.