XtGem Forum catalog
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Có những người luôn là chỗ dựa vững chắc cho người khác, vậy ai sẽ là chỗ dựa cho họ khi họ cần?

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Tình Ngỡ Trăm Năm full

Tình Ngỡ Trăm Năm full Trang 8

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~29):

Đầu << 7 8/29 9 >> Cuối



- Thôi mặc nó! Rõ là trẻ con!

Phạm Bân kéo Văn Mật ngồi dậy:

- Thôi mình đi chơi canô đi!

Ninh Tam len lén mở một mắt ra nhìn theo, thấy họ leo lên canô, vừa lái vừa ôm nhau đùa giỡn. Ninh Tam vừa ganh tị và khâm phục Văn Mật. Nàng tự hỏi. Bao giờ thì chị Văn Mật mới chịu cho Phạm Bân biết là họ sắp xa nhau?

Lúc thuyền ghé vào bờ thì đã sáu giờ hơn. Thấy thái độ của Phạm Bân và Văn Mật có vẻ không được vui. Ninh Tam đã nói:

- Thôi quý vị không cần đưa tôi về, vì tôi còn có cái hẹn với Pe­ter ở đường Mô lô nữa.

- Được, vậy thì bọn này sẽ thả cô lại trước khách sạn Hilton.

Đến đường Mô lô, Ninh Tam xuống xe, vào điện thoại công cộng gọi dây nói cho Pe­ter, ra lệnh cho anh ta đến ngay. Pe­ter có vẻ mừng húm. Vừa đến nơi Pe­ter hỏi.

- Sao hôm qua bảo là bữa nay không rảnh, bây giờ lại rảnh?

Ninh Tam nói:

- Tại đột nhiên thấy buồn được không?

Pe­ter tỏ ra ân cần.

- Buồn chuyện gì?

Không ngờ bị Ninh Tam trừng mắt nhìn gay gắc. Pe­ter suýt xoa.

- Ồ. Đúng là hôm nay Ninh Tam có chuyện không vui rồi!

- Ai mượn anh bận tâm?

- Này, có phải là chẳng có trường đại học nào nhận không?

Ninh Tam trề môi.

- Làm gì có chuyện đó? Har­vard, Cal­ifor­nia, Star­ford này tất cả đều nhận, mà tôi chưa chịu chọn.

- Thôi đến trường Boston đi, bạn có chọn nơi đó không?

Ninh Tam nói.

- Không dám đâu. Bạn phải biết là cô ruột mình ở đấy. Đến đó học để bị bà ấy kềm kẹp à? Tôi chỉ chọn mấy trường nào, càng xa bà con càng tốt, để không ai để ý đến mình.

Pe­ter dụ dỗ:

- Đi học với mình chung một trường để cho có bạn.

- Tôi không cần bạn.

- Hay là bạn chọn trường đại học nào gần gần, như vậy thỉnh thoảng tôi có thể ghé qua thăm. Har­vard thì tốt còn Cal­ifor­nia thì xa quá.

- Har­vard thì con gái nhiều chán lắm. Có lẽ sang đấy rồi tính. Nếu cần thì mỗi năm mình học một trường.

- Rắc rối quá!

Ninh Tam nói.

- Có gì mà rắc rối? Như đi chợ vậy thôi!

Rồi chợt như nghĩ ra điều gì hỏi, nàng hỏi.

- Này, tôi để tóc dài trông có đẹp không?

- Làm sao tôi biết được?

Khi nhớ lại cảnh Phạm Bân hôn lên mái tóc của Văn Mật. Ninh Tam hỏi.

- Có phải đàn ông họ thích có bạn gái tóc dài lắm không?

Pe­ter ngắm nghía Ninh Tam rồi nói:

- Tôi thấy bạn để tóc thế này cũng đẹp chán.

Ninh Tam bất mãn:

- Tôi biết ngay mà. Bạn cái gì cũng chẳng biết!

Pe­ter phản ứng.

- Này này, đừng có tưởng là bạn lớn hơn tôi nhé! Tôi hơn bạn những hai tuổi. Có nghĩa là tôi đã nhìn thấy cảnh quan cuộc đời này trước bạn tới hai năm!

Ninh Tam không cãi. Nhưng mà không hiểu sao. Chung chạ với bọn con trai đồng lứa, Ninh Tam cảm thấy vô vị làm sao. Bọn họ trẻ con quá. Chẳng bì với Phạm Bân. Chàng giống như một thỏi nam châm mạnh, thu hút chẳng cưỡng lại được.

Nghĩ đến Phạm Bân, bất giác Ninh Tam nhớ đến cái thái độ nũng nịu, làm dáng của Văn Mật. Ninh Tam cố ghi nhớ để bắt chước, vì biết đâu, đó là cách để thu phục bọn đàn ông trưởng thành. Pe­ter hỏi:

- Bọn mình đi bát phố nhé?

Ninh Tam thực hành ngay kiểu liếc mắt của Văn Mật:

- Hừ... Hừ.

Cái thái độ mới mẽ đó không ngờ có tác động ngay. Anh chàng Pe­ter cảm thấy như bay bổng, mừng rỡ nói:

- Vậy mình đi ngay nhé?

Ninh Tam thấy cử chỉ vừa rồi hiệu quả. Nhưng chẳng qua chỉ là để thử, chứ thật lòng Ninh Tam cũng không muốn đi dạo phố.

- Đi đâu chứ?

- Thì đi loanh quanh vậy thôi.

- Xin lỗi, Pe­ter, mình không muốn đi đâu hết. Ban nãy mình ra biển, bị miểng vỏ sò cắt đứt chân, đau quá. Bây giờ mình chỉ muốn về nhà thôi.

Pe­ter thất vọng, nhưng cũng vội nói:

- Vậy à, không thể không về nhà được sao?

- Tôi đã bảo là tôi muốn về nhà. Anh đã nghe chứ?

Thật ra thì Ninh Tam cũng muốn đi chơi, nhưng khi nghĩ lại Pe­ter còn trẻ con quá, không biết chìu chuộng nhự.. nên mất hứng.

Về đến nhà, Ninh Tam nằm dài trên giường, uể oải. Ninh Tam thấy cuộc sống thật vô vị, nhạt nhẽo. Hình ảnh âu yếm giữa Văn Mật với Phạm Bân cứ hiện ra trong đầu Ninh Tam. Đấy mới là cuộc sống đáng sống.

Ngày hôm sau, chủ nhật, như thường lệ, sáng sớm Văn Mật qua nhà Ninh Tam rủ Ninh Quốc Khởi đánh quần vợt. Vết thương ở chân Ninh Tam sưng tấy lên, Ninh Tam chẳng thể đi ra ngoài nên chỉ ngồi bên trong khung cửa sổ nhìn ra. Sân quần vợt nằm lọt giữa vườn hoa, nên Ninh Tam có thể nhìn họ đánh banh đỡ ghiền. Hai người đánh một chút là nghỉ. Sau đó họ cùng vào nhà. Ninh Tam khập khểnh xuống lầu, muốn tham gia vào cuộc chuyện trò khuây khỏa. Nhưng vừa bước tới cửa phòng khách đã nghe tiếng anh Ninh Quốc Khởi nói:

- Sao? Em định để đến bao giờ mới chịu thông báo cho Phạm Bân biết?

Tiếng thở dài của Văn Mật:

- Khổ quá, nói thật, em chẳng đành lòng!

Tiếng của Khởi:

- Em đừng quên là cuộc hôn nhân của em và Thạch Kiến Quốc là do chính em chọn. Chẳng ai áp đặt hay bức hiếp em phải tổ chức lễ cưới ngay trong năm nay.

Văn Mật nói.

- Vâng. Em cũng biết là cuộc tình giữa em với Phạm Bân rồi sẽ chẳng đi đến đâu. Dù em yêu anh ấy, nhưng nghề nghiệp của Phạm Bân lại không thích hợp với cuộc sống của em. Em cũng chẳng muốn làm vợ của một kép hát!

- Dĩ nhiên rồi. Bởi vì với sắc đẹp hiện có, em tỏa sáng. Còn đi bên cạnh Phạm Bân. Người ta chỉ biết có Phạm Bân chớ nào có biết đến em đâu?

- Cũng không hẳn là như vậy.

- Văn Mật này, em không cần phải giấu diếm. Anh đã sống cạnh em từ nhỏ, anh biết rõ em quá mà? Từ nào đến giờ. Em như một chú chim phượng hoàng khoe sắc, như một hoàng hậu. Được mọi người tâng tiu, chìu chuộng, phủ phục. Còn bây giờ nếu lấy Phạm Bân, em sẽ chỉ là vợ của một tài tử nổi tiếng. Em trở thành chiếc bóng mờ.

Văn Mật nói:

- Cái quan điểm giá trị của người trong giới điện ảnh khác với chúng ta. Mình không quen. Đó chính là lý do tại sao em ít khi đến phim trường xem Phạm Bân đóng phim. Em sợ ống kính của mấy ông ký giả tò mò.

- Đừng có nói vậy. Chẳng qua là vì em sợ bạn bè họ thấy em chung ảnh với Phạm Bân thôi. Mà tại sao em lại cứ phải lừa dối Phạm Bân?

- Anh Khởi này, anh cũng biết là gần hai năm nay, em chẳng có người bạn nào khác cơ mà?

Ninh Quốc Khởi châm biếm nói.

- Vâng. Ngoại trừ Phạm Bân, Thạch Kiến Quốc rồi mấy người bạn mà em xếp vào loại sơ cua ra thì đúng.

Văn Mật cãi lại.

- Nhưng em thật tình yêu Phạm Bân. Có điều em biết, nếu em mà lấy anh ấy, thì sớm muộn gì rồi hai đứa cũng phải xa nhau.

Ninh Quốc Khởi lắc đầu, nhận xét:

- Anh thấy thì với cái quan niệm sống hiện tại, em chỉ có thể lấy người có xuất thân và bối cảnh như ta. Em chẳng nghe người xưa thường nói là "Nồi nào vun nấy" "Môn đăng hộ đối" ư? Ở cùng bối cảnh, thì con người dễ hiểu ý nhau, hòa hợp nhau hơn. Ý anh muốn nói là... Em không nên tiếp tục để Phạm Bân bấu theo nữa. Anh không chê hắn là không tốt, hắn cũng có tiền, nhưng mà em phải thấy là em với hắn ở hai cái gi­ai cấp khác nhau. Yêu nhau có thể bỏ hết mọi thứ, nhưng khi lấy nhau rồi, va chạm thực tế...

- Chính vì biết rõ điều đó mà em mới nói với anh làchuyện yêu nhau của chúng em sẽ không đi đến đâu, và em mới quyết định lấy Thạch Kiến Quốc. Em cũng không hề có ý dùng Phạm Bân làm thú tiêu khiển. Em biết anh ấy đã hơn hai năm nay. Em rất thật lòng với anh ấy.

- Văn Mật này! Em rất rõ bản chất của em mà? Anh nghĩ em cũng chỉ định dành cho Phạm Bân hai năm tình yêu thôi, em cần biết lúc nào phải dừng lại. Còn Phạm Bân, hắn chẳng biết gì cả. Trong mắt hắn hiện nay chỉ có em. Người ta chứ nào phải là chiếc xe đâu mà muốn dừng lại lúc nào thì dừng? Vì vậy, Văn Mật. Anh phản đối em! Em cư xử với Phạm Bân như vậy là ích kỷ quá!

- Anh Khởi! Anh đừng nghĩ xấu em. Em không ích kỷ vì thời gi­an qua em cũng đã mang lại nhiều hạnh phúc cho Phạm Bân rồi.

- Đúng, nhưng mà cũng không ai tàn nhẫn như em, sắp cướp sạch hết những hạnh phúc của anh ấy. Vậy thì tốt nhất là em phải nói, nói ngay cho anh ta biết!

Văn Mật cúi đầu yên lặng. Ninh Tam thừa cơ hội đi vào, giả vờ như chưa hề nghe thấy gì cả, chào:

- À, anh cả, chị Mật! Một ngày vui vẻ nhé?

Văn Mật ngước lên:

- Sao? Chân em thế nào, đã lành chưa?

- Vẫn còn sưng, nhưng chẳng sao đâu, chị vẫn có thể đưa em đi sắm sửa cơ mà?

Văn Mật nói.

- Được thôi! Em phải theo chị về nhà chị, thay áo xong, mình đi!

o0o

Ninh Tam ngồi trong phòng riêng của Văn Mật, chăm chú quan sát bà chị họ mình trang điểm, thay áo quần. Chị Văn Mật đẹp thật! Ninh Tam nhìn chị với ánh mắt ngưỡng mộ. Ninh Tam tin là Văn Mật có yêu Phạm Bân, nhưng nàng lại không hài lòng cái lý do, sao Văn Mật lại không lấy được Phạm Bân. Không dằn được lòng. Ninh Tam hỏi:

- Chị Mật này, hay là chị làm lễ cưới với anh Phạm Bân đi!

Văn Mật có vẻ suy nghĩ:

- Em thấy anh Phạm Bân tốt, xứng với chị ư?

- Vâng.

- Thế còn Thạch Kiến Quốc? Anh ấy không xứng à?

- Em không có ý nói vậy, em không hề so sánh và chê là ai xứng ai không xứng!

- Chị không hiểu em định nói gì cả.

Ninh Tam mạnh bạo trình bày.

- Chị Mật, chị không nên nghĩ là em hoàn toàn không biết gì hết. Hay là chị nghĩ là lấy anh Thạch Kiến Quốc sẽ hạnh phúc hơn? Sự thật chưa hẳn là như vậy đâu.

- Tại sao?

- Vì chị sẽ không có niềm vui.

Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo. Điện thoại của Phạm Bân muốn gặp Văn Mật tại nhà hàng Bán Đảo, vì có chuyện cần bàn.

Ninh Tam lo lắng.

- Thế còn em? Chị không đi sắm sửa quần áo với em à?

Văn Mật nói.

- Em cùng đi với chị. Anh ấy chẳng qua muốn gặp chị để hỏi ý kiến về chuyện đóng p
him. Em có mặt cũng không sao. Nhưng chị cấm em không được nói bậy nói bạ nhé?

Ninh Tam gật đầu.

o0o

Phạm Bân chọn chiếc bàn nằm chỗ hơi khuất ở phòng uống cà phê của khách sạn Bán Đảo. Thấy Ninh Tam cùng Văn Mật bước vào, lúc đầu Phạm Bân có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi bình thản lại thật nhanh:

- Thế nào, chân cô đã lành chưa? Hôm qua nhìn cái khuôn mặt mếu máo của cô mà tôi lo lắng.

Ninh Tam lí nhí:

- Không sao, cũng không còn đau lắm. Cảm ơn anh.

Văn Mật pha trò:

- Nó mà đau cái nỗi gì? Nghe nói đi phố là vội vã chạy theo ngay, quên cả đau.

Ninh Tam nghiêm trang nói:

- Quý vị cứ thảo luân công việc một cách tự nhiên, đừng thèm để ý đến tôi.

Phạm Bân quay qua Văn Mật:

- Văn Mật, anh đang cần sự góp ý của em đây.

- Chuyện gì vậy?

- Em cũng biết là anh nổi tiếng cũng là do sự nâng đỡ của đạo diễn Dương Thiên. Mấy năm qua, anh cũng chỉ đóng những phim do ông ấy đạo diễn. Ông ấy không thích thấy anh đóng phim của người khác. Nhưng mà hai năm gần đây, phim của đạo diễn Dương Thiên không còn ăn khách nữa. Ai cũng kháo với nhau là nếu chẳng nhờ anh, thu nhập của phim hẳn còn xuống thấp nữa. Người ta chỉ xem phim chẳng qua vì sự có mặt của anh. Dĩ nhiên là anh không hoàn toàn ỷ lại, tin tưởng như vậy. Có điều, sự thật nhiều lúc cũng khiến anh phải suy nghĩ.


Đầu << 7 8/29 9 >> Cuối

Nhập trang (1~29):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON