XtGem Forum catalog
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Giúp những người khác là giúp chính mình. Điều tốt nào chúng ta cho đi chắc chắn sẽ quay trở lại với chúng ta - Flora Edwards

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Tình Ngỡ Trăm Năm full

Tình Ngỡ Trăm Năm full Trang 11

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~29):

Đầu << 10 11/29 12 >> Cuối



Phạm Bân xúc động mạnh, nắm lấy tay Văn Mật.

- Em nói đi! Văn Mật. Chuyện của chúng ta hai năm qua, là áp đặt, bó buộc ư?

Văn Mật nói qua tiếng nấc.

- Anh Bân, mãi mãi em sẽ không bao giờ quên anh.

Ninh Quốc Khởi có vẻ không vui.

- Văn Mật, em không thể nói những lời vô trách nhiệm như vậy.

Nhưng Văn Mật vẫn nói.

- Vâng, nhưng mãi mãi. Mãi mãi không bao giờ em quên anh ấy. Em phải nói vì... Đàn ông các anh. Chẳng làm sao biết chuyện đó!

Văn Mật nói xong, ôm mặt chạy lên lầu. Phạm Bân chỉ còn bàng hoàng nhìn theo. Ninh Quốc Khởi ra lệnh cho Ninh Tam.

- Ninh Tam, hãy theo anh về!

Rồi quay sang Phạm Bân nói.

- Nầy anh Bân, thiệp cưới chúng tôi đã in xong, xin anh đừng gây phiền hà cho chúng tôi nữa!

Ninh Tam quay qua thấy đôi mắt đỏ ngầu căm phẩn của Phạm Bân, nàng không dám nhìn lâu, vội vã bỏ ra xe với anh cả. Ngồi trong xe,. Ninh Quốc Khởi trách.

- Tối hôm qua không về nhà, lại không gọi dây nói về báo, làm cho cha phải quýnh lên. Sau đó cha mới biết là em ở đằng nhà Văn Mật. Mặc dù là bà con. Nhưng mà lần sau anh không muốn thấy em lộn xộn vậy nữa.

- Cũng tại dính vô chuyện lộn xộn của Phạm Bân nên em quên mất chuyện gọi dây nói báo...

- Lại dính đến Phạm Bân? Lần sau anh cấm em không được qua lại với giới đó!

- Em thấy thì anh Phạm Bân là người tốt. Anh ấy rất thật lòng với chị Văn Mật!

Ninh Quốc Khởi không đáp, chỉ nói.

- Mà cái con Văn Mật cũng kỳ cục. Từ nào đến giờ nó ưa xỏ mũi bọn đàn ông. Thế mà còn dám trách là đàn ông không biết gì đến nỗi khổ tâm của đàn bà, bắt anh phải đứng ra chịu trận.

Ninh Tam nói.

- Vậy mới là cao tay ấn. Anh vừa bước vào là chị ấy trút hết trách nhiệm cho anh. Anh rõ là dại mới mắc mởm một người thông minh như chị Văn Mật.

- Còn em? Em đứng sớ rớ ở đó làm gì?

- Không ai hỏi ý kiến, thì em lên tiếng làm gì?

- Nhưng em cũng là đứa nhiều chuyện!

- Anh cả nầy, nhiều lúc em thấy Phạm Bân rất tội.

- Anh thì không thấy như vậy.

- Tại anh có thành kiến với người ta. Chứ chị Văn Mật mới là người không tốt, chị ấy quá ích kỹ.

- Có người đàn bà, con gái nào mà không ích kỹ đâu?

- Anh cả, sao anh lại nói như vậy?

- Thôi đừng có nhắc chuyện Phạm Bân nữa, anh không thích nghe đâu.

- Nhưng mà em thấy tội nghiệp cho anh ấy, rất tội!

o0o

Phạm Bân tưởng là Văn Mật rồi sẽ điện thoại cho chàng. Nhưng chờ mãi không có, mà gọi đến thì cũng không bắt liên lạc được. Phạm Bân vẫn tin là Văn Mật thành thật yêu chàng. Buổi tối, trên giường trăn trở. Phạm Bân cứ mãi bị ám ảnh bởi những giọt nước mắt của Văn Mật. Chàng nằm mơ. Thấy Văn Mật từ xa chạy đến, tóc lộng trong gió, tóc nhuộm đầy ánh trăng. Những giọt nước mắt là những giọt ngọc long lanh, tung bay trong gió, vỡ vụn. Rớt xuống rừng cây, trên lá trên cỏ, trở thành những giọt sương.

Giữa đêm thức giấc. Phạm Bân đã ngôì dậy. Chụp lấy mãnh giấy trên bàn, ghi vội mấy hàng.



Ta đã dùng một cọng cỏ xanh

Buộc chặt lấy giọt lệ cho em.

Trong giấc mơ.

Và trong lúc đó.

Em cũng đã dùng sợi tóc mình.

Giữ chặt lấy trái tim anh

đang run rẫy...

Rồi Phạm Bân gởi ngay mấy câu thơ đó cho Văn Mật. Văn Mật chỉ gởi lại mấy cọng tóc dài. Chứ chẳng có gì hết. Phạm Bân đã vuốt ve, ngửi lấy mùi hương như còn phảng phất đâu đây.

Điện thoại thêm mấy lần, người tiếp dây nói chỉ là cô tớ gái với ý tiếc: "Cô chủ đã đi du lịch xa".

Ninh Tam đã được đọc bài thơ mà Phạm Bân gởi cho Văn Mật. Ninh Tam cùng đã được tiển chân Văn Mật và Thạch Kiến Quốc lên máy bay du lịch xa. Họ là những người theo đợt sống mới. Hưởng tuần trăng mật xong, mới về đã khách sau.

Tình cảm của Ninh Tam dành cho Văn Mật không còn mặn như trước, tình cảm của Văn Mật dành cho Ninh Tam cũng tương tự. Ninh Tam nghĩ, khi Văn Mật đưa thơ Phạm Bân viết cho Ninh Tam đọc, thì đó cũng là một cách tỏ ý cho Ninh Tam biết là Phạm Bân vẫn còn là của Văn Mật, Ninh Tam đừng có xớ rớ vào.

Ninh Tam nghĩ ngợi khi hồi tưởng lại, dĩ nhiên là lúc đó Văn Mật chưa có ý rủa Ninh Tam chết. Đó là chuyện về sau.

o0o

Rồi Ninh Tam cũng sực nhớ lại là Thẩm Tu Văn đang ngồi cạnh. Ninh Tam nói.

- Luật sư ạ, có lẽ tôi sẽ đi tìm Chu Lệ Lợi!

Khi nhớ ra là Chu Lệ Lợi đã mấy lần tìm kiếm mà chẳng liên lạc được với Ninh Tam.



Lâm Y?n Ni

Chương 6



Thẩm Tu Văn nói.

- Vậy mà tôi nghĩ là cô không muốn gặp cô ta.

Ninh Tam nói với thái độ buồn buồn.

- Chuyện chuyển số tiền một triệu vào quỷ tiết kiệm cho bé Tiểu Lợi không cần phải báo cho chị Lệ Lợi biết, nhưng tôi có chút chuyện riêng muốn gặp chị ấy.

Chuyện của Ninh Tam với Phạm Bân chỉ là những khoảng khắc ngắn ngủi. Lúc đó Phạm Bân đã như ngọn đèn dầu đà sắp cạn. Phạm Bân ít khi nhắc lại những cuộc tình cũ. Mà lúc Văn Mật lấy chồng rồi thì Phạm Bân cơ hồ biến thành một người khác. Chàng sống thế nào? Cơ hồ chỉ có Chu Lệ Lợi là biết rõ thôi.

Vẫn cái con đường Gia Linh. Vẫn là căn phòng cũ. Ninh Tam đứng trong thang máy. Lồng thang đang lên giống như con đường hầm để đưa nàng trở về sáu năm trước.

Chu Lệ Lợi đang rửa mặt, thì nghe có tiếng chuông cửa reo. Vội chạy ra, và rất ngạc nhiên khi trông thấy Ninh Tam.

- Thật bất ngờ! Không ngờ cô lại đến đây!

- Đã mấy năm rồi không gặp. Chị vẫn khỏe chứ?

Lệ Lợi vừa rót nước mời khách, vừa nói.

- Vẫn còn đóng phim, vẫn còn lên sân khấu. Nhưng có lẽ cả cuộc đời nầy; chẳng có gì để hy vọng.

Ninh Tam ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn quanh. Vẫn bộ sa­lon cũ vẫn bộ tách trà ngày nào... Mọi thứ như xưa. Mà Ninh Tam biết nếu bây giờ mà Lệ Lợi có tiền, chưa hẳn là cô ấy chịu thay đổi vật dụng cũ vì tất cả chứa đầy hình bóng của Phạm Bân. Lệ Lợi đã vào trong thay áo, rồi quay ra rất nhanh. Người đàn bà trên ba mươi tám tuổi, nhưng chỉ có một ít nếp nhăn. Ngoài ra phần lớn da dẽ vẫn mịn màng. Lệ Lợi chỉ lên mi mắt nói.

- Tôi phải đi cắt bớt lớp mở ở mi mắt. Bằng không già lắm.

Ninh Tam làm ra vẻ như không quan tâm.

- Chị Lệ Lợi nầy, một mình chị làm, mà phải gánh cả chi phí cho bé Tiểu Lợi, hẳn cũng mệt lắm?

- Vâng, nhưng bé Tiểu Lợi rất ngoan, phần lớn công việc cá nhân, nó tự làm nên cũng đỡ, nó cũng rất siêng học. Cô biết không? Nó còn đòi dạy thêm tiếng Anh cho tôi. Nó chỉ cách cho tôi ứng xử. Chẳng hạn như khi nghe người ta nói Thank You, thì tôi phải đáp lại là You are wel­come Thank You. Tôi làm theo, nhưng vẫn không hiểu tại sao lại phải nói thêm là You are wel­come?

- Như vậy Tiểu Lợi hẳn học giỏi lắm?

Lệ Lợi hảnh diện nói.

- Vâng. À, mà nghe luật sư Thẩm nói là cô định cho bé Tiểu Lợi một triệu đồng. Tôi thấy không cần thiết, vì Phạm Bân đã có gởi cho tôi một triệu rồi.

Ninh Tam lắc đầu.

- Tiểu Lợi là con ruột của Phạm Bân. Em nghĩ tiền của Bân phải là của nó. Mà em cũng thật ngạc nhiên, chẳng hiểu sao anh Bân, lại cứ chia tiền ra cho mỗi người một triệu như vậy?

- Bởi vì... Anh ấy không còn thân nhân quyến thuộc, nên tiền chia đều cho bạn bè.

Ninh Tam vẫn không hết thắc mắc.

- Nhưng tại sao phải đợi tới năm năm sau? Tại sao lại đăng cả bài thơ đó lên báo?

Lệ Lợi nói.

- Tôi cũng không biết. Bài thơ đó nghe nói là Bân đã sáng tác trong lúc say rượu.

- Ngay sau cái đêm Văn Mật làm lễ cưới?

- Vâng.

- Thế chị có biết bài thơ đó là của anh Bân viết cho Văn Mật không?

Lệ Lợi suy nghĩ rồi cười buồn.

- Vậy mà tôi cứ nghĩ là, sao mình may mắn như vậy? Anh Bân lại làm thơ cho mình, thì ra là anh ấy đã làm cho Văn Mật.

Ninh Tam nói:

- Nhưng mà sau khi Văn Mật đi lấy chồng, thì chị là người duy nhất mang lại được niềm an ủi cho anh ấy.

- Đó không phải là an ủi. Vì ai có thể an ủi anh Bân được? Tôi chẳng qua chỉ là một người bạn, một cái bến đợi. Nhà tôi lại không có đông người. Mỗi lần anh Bân đến, có khi ngồi suốt buổi, yên lặng rồi về, có khi uống rượu say đến nằm lăn ra đó, có khi chơi với bé Tiểu Lợi, thấy mà thương. Mặc dù vậy, tôi vẫn thích Bân. Ninh Tam biết không, mười năm qua. Có lúc cơm nước vừa dọn lên bàn, thì Phạm Bân ở đâu kéo tới, tự nhiên ngồi vào bàn, ăn xong, xem ti vi. Có khi ở lại mài đến khuya. Cùng uống rượu chuyện vãn. Nhìn Phạm Bân ra vào quen rồi. Bây giờ không có, chợt thấy nhớ nhà như thiếu thiếu một cái gì.

Ninh Tam yên lặng lắng nghe, muốn khóc.

- Vâng, chị Lệ Lợi ạ, chúng ta ai cũng muốn là anh Phạm Bân vẫn sống.

Lệ Lợi nói với một chút hồi tưởng.

- Nhiều lúc tôi thấy thương anh ấy, vì Phạm Bân như chưa bao giờ được vui trọn vẹn. Đến lúc đạt được tuyệt đỉnh danh vọng thì lại không có phần hưởng. Riêng về tình yêu thì... Xin lỗi... Có lẽ tôi đã nói sai?

- Không. Chị nói đúng. Anh ấy không làm sao quên được Văn Mật. Trong khi chuyện giữa tôi và anh ấy lại chỉ mới bắt đầu, thì Phạm Bân đã phải đối diện với cái chết.

- Cô Ninh, tôi thấy
như vậy là bất công. Bất công với cô vì Văn Mật thì ích kỷ. Còn cô quá tốt. Ngu như tôi mà vẫn nhận ra chuyện đó cơ mà?

- Chị có thể nói với một người sắp chết là cái người đàn bà mà anh ta yêu quý nhất, chỉ xem anh ta như một thứ quần thần dưới trướng được không? Mà tôi cũng không thể xóa được cái hình ảnh nữ thần trong mộng kia. Mãi đến lúc chết có lẽ anh Phạm Bân vẫn tin là Văn Mật yêu anh ấy.

Lệ Lợi hồi tưởng.

- Những ngày đó, Phạm Bân đã lầm lì một cách dễ sợ, nhưng đó cũng là những ngày mà anh Bân đã đóng phim hay nhất. Anh ấy đã hòa nhập với vai diễn thành một. Tiếc một điều là những tiếng vỗ tay cuồng nhiệt của khán giả lại không mang lại được niềm vui cho Phạm Bân. Tôi còn nhớ rất rõ, cái hôm mà Văn Mật khoản đãi tiệc cưới, Phạm Bân bận đóng phim. Hôm đó anh Bân đã đóng phim không ngơi nghĩ. Bân như quên bẳng cả chính mình. Có một cảnh anh Bân phải quyết đấu với kẻ thù, theo kịch bản thì trong trận quyết đấu đó. Phạm Bân phải hạ gục đối thủ. Hôm đó tôi sợ là đám cưới của Văn Mật, ảnh hưởng đến tình cảm của Bân nên đã hiện diện ở phim trường để theo dõi. Tôi đã cực kỳ lo sợ khi thấy thái độ quyết chiến với kẻ thù của Bân. Ánh mắt anh chàng long lên. Nhưng rồi đột nhiên, lúc sắp kết liểu mạng sống của kẻ thù, Bân lại ném gươm. Tay đặt lên vai kẻ thù, một hành vi anh hùng trọng anh hùng. Đối thủ cũng là một diễn viên giỏi nên mặc dù lệch kịch bản, vẫn lanh trí ứng phó bằng cách ôm chầm lấy Bân. Hôm đó tôi đã cảm động quá sức. Tôi cũng đã nhìn thấy những giọt lệ long lanh trên mắt Phạm Bân. Đương nhiên đạo diễn đã không hài lòng, vì chuyện vi phạm kịch bản. Nhưng Phạm Bân đã bỏ ngang, không chịu đóng tiếp. Bân bỏ đi uống rượu. Mãi đến thật khuya mới quay lại nhà tôi. Tôi buồn muốn khóc. Phạm Bân nói, phim đó phải đóng như vậy mới đúng. Tôi cảm động. Bân lại nói thêm Lệ Lợi này, cô mới là tri kỷ của tôi. Tôi biết là lúc nào cô cũng ở bên tôi, giúp đỡ, là chỗ dựa tốt cho tôi... Nào đừng khóc... Đừng khóc nào. Ít ra tôi cũng có một người hiểu mình. Rồi Phạm Bân cười... Sau đấy xé một mãnh giấy trong tập của bé Tiểu Lệ ra, Bân viết cái bài thơ đó cho tôi, và ở lại đây hơn tháng trời. Bân là một người rất tốt, yên tỉnh. Mãi cho đến hôm Văn Mật đến đây tìm...


Đầu << 10 11/29 12 >> Cuối

Nhập trang (1~29):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON