Polaroid
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Ngưỡng cửa dẫn đến ngôi nhà khôn ngoan đó là sự tự hiểu mình còn ngu dốt.

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Tình Ngỡ Trăm Năm full

Tình Ngỡ Trăm Năm full Trang 14

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~29):

Đầu << 13 14/29 15 >> Cuối



Văn Mật biết rõ, Phạm Bân chỉ nhờ luật sư Thẩm Tu Văn, chứ không phải Phương Bích Quân. Ngay chính số tiền một triệu hôm trước, Văn Mật cũng đã nhận từ nơi ấy. Văn Mật đã giấu kín chồng. Văn Mật cũng không muốn Thạch Kiến Quốc biết chuyện nàng đã từng đến văn phòng luật sư Thẩm.

Quốc thấy Văn Mật yên lặng khá lâu không trả lời, nói.

- Có phải trước kia cái tay Phạm Bân đó đã xài khá nhiều tiền của cô, nên trước khi chết, lương tâm thức tỉnh hắn mới hoàn trả lại. Đúng không?

Văn Mật lắc đầu.

- Anh Phạm Bân có thừa thải tiền, cần gì phải xài tiền của em?

- Thế tại sao hắn phải trả cho em một triệu đồng? Có phải là sau khi đi lấy chồng rồi, em vẫn còn dan díu với hắn?

Lời của Quốc như một sỉ nhục. Văn Mật không dằn được, tát một tát tay lên mặt Quốc.

Quốc không vừa, tát trả, làm Văn Mật chảy nước mắt. Nàng nhìn Quốc nói to.

- Ngày xưa, Phạm Bân không bao giờ đánh tôi!

Văn Mật bỏ ra ngoài, lấy xe đi mất.

o0o

Phương Bích Quân ngồi trong xe taxi, nghĩ đến chuyện rồi Thạch Kiến Quốc sẽ đụng độ nẫy lửa với Văn Mật mà thấy hả hê. Nàng ra lệnh cho tài xế dừng lại trước tiệm bán hoa. Đi vào và chọn từng chiếc. Sau đó nhờ bó lại một bó, rồi mang ra xe. Bích Quân đi về phía nghĩa trang. Hôm ấy thật vắng. Bích Quân vừa đi vừa nói:

- Anh Bân nầy, tôi đã mang số tiền mà anh có nhã ý tặng tôi, làm một chuyện vui. Tôi đã khiến cho người anh yêu mất ăn mất ngủ. Anh có đau khổ không? Phạm Bân! Đừng trách, tất cả vì tôi quá yêu anh. Muốn anh đau khổ, xem có đau bằng nỗi đau của tôi không, thôi mà!

o0o

Cũng gần như cùng thời điểm đó. Văn Mật với một tâm trạng giận dữ, đau khổ tột cùng đã lái xe lòng vòng trên phố, rồi đi về phía nghĩa trang. Đây là lần đầu tiên Văn Mật đến đây. Phạm Bân chết đã năm năm Văn Mật mới đến. Vì có thế nào Văn Mật cũng là người nổi tiếng. Văn Mật không muốn ai dị nghị. Nhưng hôm nay...

Văn Mật chậm rãi bước. Nàng đã tìm được mộ của Phạm Bân. Bức ảnh trên mộ bia vẫn còn rõ nét. Đôi mắt, chiếc miệng vẫn sắc sảo. Nơi mà Văn Mật đã từng đặt nụ hôn. Văn Mật thì thầm.

- Anh chưa hề đánh tôi. Chưa hề nói nặng một lời với tôi.

Những giọt nước mắt chảy xuống. Lần đầu tiên sau ngày cướị Văn Mật thấy buồn. Nàng hồi tưởng lại ân tình Phạm Bân dành cho mình. Nó hoàn toàn khác hẳn cái thô bạo của chồng. Bây giờ Văn Mật mới biết. Sự chọn lựa sáu năm trước là một sai lầm. Cuộc hôn nhân kia, không những làm Phạm Bân đau khổ, mà bản thân mình cũng không hạnh phúc. Bề ngoài... Có ai biết? Họ chỉ nhìn thấy Văn Mật và Thạch Kiến Quốc luôn sóng đôi nhau trong cái buổi dạ vũ, tiệc tùng chiêu đãi. Đó là một đôi vợ chồng hạnh phúc, khắn khít như đôi sam. Chứ họ nào biết được sự thật. Văn Mật cố gắng chịu đựng che đậy. Thạch Kiến Quốc là người đàn ông bá đạo, vủ phu. Lúc nào cũng chỉ biết có mình. Đụng tí là la hét là bực mình. Lúc nào cũng đòi hỏi sự tuân thủ. Quốc như ông vua thời phong kiến.

Nhưng mà Văn Mật than van gì? Với ai? Tất cả là do chính mình chọn lựa cơ mà?

Văn Mật đứng trước mô. Phạm Bân với một cảm giác ân hận. Phải chi Phạm Bân vẫn còn sống. Anh sẽ gi­ang rộng vòng tay và ôm lấy Văn Mật vào lòng, an ủi che chở cho nàng.

Đang trọng trạng thái hồi tưởng. Chợt nhiên Văn Mật cảm thấy có ai đó đẩy nhẹ mình. Văn Mật lùi lại và quay qua. Phương Bích Quân với bó hoa trên tay đang đứng cạnh.

Bích Quân nhìn ảnh Phạm Bân trên bia mộ, rồi quay qua nhìn Văn Mật với khuôn mặt ràn rụa nước mắt. Cô nàng chợt buôn tiếng cười lớn.

- Ồ! Cô khóc ư? Cô cũng biết đau khổ nữa ư? Cô chẳng vui mà Phạm Bân cũng khổ. Mọi người chẳng ai hạnh phúc. Vậy thì hay quá! Hay quá!

Đôi mắt xếch của Bích Quân trừng trừng nhìn Văn Mật. Rồi cái màu da trắng bệch của Bích Quân làm Văn Mật ngờ ngợ. Văn Mật bây giờ mới thấy, mới hiểu tại sao lúc sinh thời Phạm Bân có vẻ sợ Bích Quân. Vì Bích Quân như không bình thường. Nhất là trong hoàn cảnh thế nầy. Bất giác Văn Mật rùng mình. Văn Mật thấy không nên ở lại. Những điều bất lợi có thể sẽ xảy ra...

Văn Mật quay người, bỏ đi như chạy trốn. Tiếng cười đuổi theo phía sau.

- Sao? Bà Thạch Kiến Quốc chẳng nói lời nào cả vậy? Không thể biện bạch được à? Ờ! Đấy anh có thấy không? Cô ta không có hạnh phúc? Anh cũng không vui. Chỉ có tôi... Nếu không có cô ta thì chúng ta vẫn còn bên nhau rồi, phải không? Hừ... Thật ra thì tôi cũng nào có sung sướng gì. Tôi cũng đau khổ...

Phương Bích Quân khóc và quỳ bên mộ Phạm Bân mãi đến lúc mặt trời lặn.

o0o

Văn Mật lái xe về nhà trong cái tâm trạng rối bời, bất định. Vừa vào đến phòng khách, đã thấy Thạch Kiến Quốc áo quần tươm tất ngồi chờ.

- Cô đi đâu vậy?

- Lái xe long dong ngoài đường.

Thạch Kiến Quốc nhìn vào đồng hồ.

- Không đi lên lầu thay đồ nhanh lên, còn chờ gì nữa?

Lời của Quốc khiến Văn Mật nhớ sực ra. Hôm nay là ngày kỷ niệm hai người lấy nhau tròn sáu năm. Có một bửa tiệc ở nhà hàng với đông đủ bạn bè.

Văn Mật chống tay lên cầu thang, nói.

- Tôi đang nhức đầu, cũng mệt mỏi quá!

Thạch Kiến Quốc quắc mắt nhìn vợ.

- Cô định giỡn chơi à? Phải nhớ những buổi tiệc thế nầy là do cô bày ra. Cô không có mặt làm sao coi được?

Văn Mật thở dài.

- Vâng, vâng. Chúng ta từ nào đến giờ đều nghiêm chỉnh phóng cách. Không thể để mất mặt. Anh cứ yên tâm, tối nay tôi vẫn là người đàn bà đẹp nhất, duyên dáng nhất. Anh cố giúp tôi nhé!

Thạch Kiến Quốc bình thản, móc trong túi ra chiếc hộp bọc nhung.

- Tôi nay cô phải mang chuổi ngọc Phỉ Thúy nầy. Bởi vì trong thiệp mời, chúng ta đã đặt cho buổi tiệc tối nay cái tên là "Đêm Phỉ Thúy".

Văn Mật mở chiếc hộp ra. Bên trong đúng là sợi dây chuyền với bảy mặt ngọc màu xanh cẩm thạch. Đây là món nữ trang đắt tiền, nhưng không hiểu sao hôm nay Văn Mật lại chẳng có một chút hồ hởi. Văn Mật lí nhí hai chữ "cám ơn".

Về đến phòng, Văn Mật lấy chiếc áo dạ hội bằng nhung màu ngọc đã chuẩn bị sẵn ra đặt lên giường, rồi ngồi xuống cạnh đó. Văn Mật thấy nhức đầu thật, nàng uể oải trang điểm, uể oải mặc áo rồi mang sợi dây ngọc lên cổ. Đột nhiên, Văn Mật cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa trong sáu năm qua. Ngoài chuyện tiệc tùng khoe sắc ra. Giữa nàng và Thạch Kiến Quốc chẳng có một cái gì gọi là gắn bó, say đắm. Có ngồi cạnh nhau cũng chỉ nói với nhau một vài lời nhạt nhẽo. Chỉ có trước đám đông, là Quốc mới hoạt bát, mới tỏ ra vồn vã.

Văn Mật tự hỏi.

- "Cuộc hôn nhân như vậy là... bệnh hoạn hay lành mạnh?"

Đang nghĩ vẫn vơ đã nghe thấy tiếng quát của Quốc ở dưới lầu.

- Sắp đến giờ rồi, còn lò mò trên ấy làm gì?

Văn Mật vội vã cầm ví, đi ngay xuống lầu. Dáng điệu của Văn Mật từ cầu thang bước xuống, lúc nào cũng phong cách quý pháị Văn Mật giống như một bà hoàng. Điều đó không ai có thể phủ nhận. Quốc cũng thế. Tuy nhiên cái chi phiếu một triệu đồng ban chiều làm Quốc chưa quên, kể cả sau đấy, Văn Mật đã lấy xe đi suốt buổi chiều.

Quốc ngắm vợ rồi nói.

- Bữa nay em đẹp lắm!

Văn Mật khách sáo đáp lại.

- Cám ơn anh.

o0o

Trong cái dạ hội Phỉ Thúy. Có rất nhiều khách nữ mặc áo màu cẩm thạch, nữ trang cùng màu để cho phù hợp với cái tiêu đề của dạ hội. Nhưng nào phải ai cũng thích hợp với cái màu sắc trên?

Một vị nữ lưu ngắm Văn Mật, rồi nói.

- Chào bà Thạch. Như chúng tôi ban nãy đã nhận xét. Hôm nay bà đẹp như một nữ hoàng. Tóc búi cao thế này trông thật quý phái, phải chi có thêm một chiếc vương niệm? Ồ! đúng rồi, ông Thạch Kiến Quốc rõ là sơ sót. Hôm nay là ngày của hai vị mà?

Văn Mật cười nhẹ.

- Vương niệm à? Tôi sợ mang như vậy là quá đáng. Mình nào có phải nữ hoàng thật đâu? Không khéo làm trò hề để thiên hạ cười.

Bà khách nói một cách xua nịnh.

- À, tôi quên chuyện đó! Hôm trước bà Vương đấy, cũng đội vương niệm có cẩn kim cương. Vậy mà trông nó làm sao đấy.

Ngày thường, Văn Mật rất thích được hòa vào với đám đông chuyện vãn. Nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao Văn Mật thấy mệt mỏi quá, chán hết mọi thứ. Từ nào đến giờ, Văn
Mật thuộc mẫu người hám danh, thích được ca tụng. Vậy mà hôm nay Văn Mật thấy mọi thứ như xáo rổng toét. Văn Mật máy móc quay tròn giữa đám đông, nhận những lời chúc tụng vô nghĩa. Mọi thứ âm thanh như những lời tra tấn cay nghiệt... Ninh Quốc Khởi bước tới với ly rượu trên tay, nhìn Văn Mật dò xét.

- Văn Mật! Làm sao vậy? Hình như cô không được khỏe?

- Anh Khởi! Em cũng không hiểu tại sao. Không khí hôm nay ngộp quá! Người lại như mất sức!

- Ban nãy anh ở bàn gần đấy, thấy em nào có gắp món nào đâu? Đừng có như vậy, bụng đói mà uống rượu sẽ bị cào ruột. Mà em cũng nào có mạnh rượu?

Rồi Quốc Khởi đề nghị.

- Nào... Vậy thì cô với anh ra ngoài một chút để thay đổi không khí đi?

Văn Mật nhìn ông anh, xúc động.

- Anh Khởi, người con gái nào gặp anh sẽ có phước.

- Tại sao khi không rồi em lại nói câu đó?

- Anh là người đàn ông vừa tốt, hay chiều chuộng, lại vừa biết cảm thông người khác.

- Ý anh không phải vậy. Anh muốn hỏi em là hình như em đang có chuyện không vui? Có phải vừa cãi nhau với Kiến Quốc không?

Văn Mật sa sầm mặt.

- Cãi nhau với hắn làm gì? Hắn là người nóng nãy chưa biết rõ trắng đen đã la ầm lên!

- Mà anh nghĩ cũng lạ, với bản tính của em, sao em lại có thể để cho Quốc lấn áp vậy?

- Anh cho là em dữ dằn lắm à?

- Không phải, nhưng từ lúc nhỏ cho đến lúc lấy chồng, có ai dám làm chuyện gì phật lòng em đâu?

- Chẳng qua vì em muốn giữ sĩ diện. Em không muốn người chung quanh xầm xì về chuyện không vui của mình. Nên em cứ nhịn, nhịn mãi. Anh thấy như vậy là ngu quá. Phải không?

Ninh Quốc Khởi gật gù.

- Cái gì cũng phải trả giá. Chẳng hạn như nhiều cái quyết định mình tưởng là sáng suốt, thật ra chỉ là những quyết định ngu xuẩn!

- Vâng, anh Khởi ạ. Có nhiều lúc ngồi nghĩ, em muốn tung hê hết mọi thứ, chẳng tính toán, như vậy coi bộ khỏe hơn, nhưng em lại không làm được. Nếu được thì hay biết chừng nào?

- Em hối hận à?

- Hối hận chuyện gì?

- Chuyện với Phạm Bân?

- Hối hận cũng nào có ích lợi gì? Anh ấy có thèm gặp em đâu?

- Sau khi lấy chồng rồi, em vẫn đi tìm Phạm Bân?

- Vâng, gặp một lần, nhưng chỉ có một lần đó!

- Phạm Bân đã nói gì?

- Anh ấy nói là muốn em hạnh phúc!

- Rồi sau đó?

- Sau đó anh ấy lánh mặt!

- Như vậy có nghĩa là Phạm Bân đã quên em?

- Vâng, lúc đó Phạm Bân đã có Ninh Tam.

- Em đừng có nghĩ vậy. Ninh Tam là con nít, nó làm gì biết tình yêu?

- Em hận nó!

Khởi cả quyết.

- Ninh Tam không yêu Phạm Bân đâu!

Văn Mật yên lặng. Ngay lúc đó, luật sư Thẩm Tu Văn không biết ở đâu đi tới, mắt dáo dát tìm. Rồi trông thấy Văn Mật và Ninh Quốc Khởi.

- Ồ, may gặp bà ở đây, khỏi phải vào trong vũ hội.

Văn Mật ngạc nhiên.


Đầu << 13 14/29 15 >> Cuối

Nhập trang (1~29):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON