- Nếu anh không muốn thì... Có thể cho tôi xuống ở đây cũng được, tôi sẽ vào quán cà phê nào đó chờ sáng rồi về nhà.
Phạm Bân nhìn qua, nét hờn dổi của Ninh Tam làm chàng cười.
- Về nhà? Ai bảo? Tôi định đưa cô đến một chỗ đặc biệt đây.
Chiếc xe quanh qua một con đường nhỏ. Ánh sáng lờ mờ của bóng đen cho thấy một không gian tỉnh mịch, xe dừng lại trước một dốc đá. Phạm Bân xuống xe mở cửa. Hai người thả bộ một lúc đến một bãi biển nhỏ. Ở đây có mấy lùm cây bụi. Một vài tảnh đá đen. Khung cảnh hoang sơ chứng tỏ ít có người lui tới.
Ninh Tam hỏi.
- Đây là ở đâu vậy?
- Tên gọi là bãi Ngọc Trai.
Ninh Tam ngạc nhiên.
- Bãi Ngọc Trai à?
Phạm Bân thấy vậy nói.
- Chẳng có gì sang trọng cả phải không? Nhưng tôi lại thấy nó giống như lúc thiếu thời của mình. Xấu xí, lởm chởm. Nhưng lại gần gũi. Vì vậy tôi thường hay đến đây.
- Anh đến một mình hay đi với ai?
- Một mình, bởi vì tôi biết ngoài tôi ra, chẳng ai thích đến đây cả.
- Thế tại sao anh lại đưa tôi đến đây?
Phạm Bân nắm lấy tay Ninh Tam.
- Để cảm ơn cô. Tôi nghĩ là để tỏ lòng biết ơn. Cách tốt nhất không gì hơn là đưa cô đến đây. Một nơi mà tôi yêu thích nhất.
Ninh Tam cảm động.
- Tôi thấy bãi cát nầy rất đáng cho tôi thích!
Phạm Bân buồn buồn nhìn Ninh Tam, rồi thú thật.
- Ninh Tam! Tôi không xứng với cô!
Phạm Bân nói, vì Bân là người thực tế, Bân biết rõ thân phận mình và gia thế của Ninh Tam.
- Nhưng mà, anh Phạm Bân! Tôi là con người biết suy nghĩ, cứng cỏi.
Gió mai từ biển thổi vào, làm bay bay những sợi tóc trên má Ninh Tam.
- Em biết được bao nhiêu về tôi chứ? Rồi em sẽ hối hận về chuyến trở về lần này của mình.
- Có thể là tôi chưa biết về anh bao nhiêu, nhưng tôi cảm nhận rất nhiều là... Phạm Bân, tôi nghĩ là rồi tôi sẽ không hối hận đâu.
- Thôi coi như lần nầy về đây là để nghỉ mấy ngày lễ Phục Sinh. Sau đó, Ninh Tam cần phải quên hết.
- Anh tưởng muốn quên anh dễ dàng lắm ư?
- Đã có người quên tôi được rồi cơ mà?
- Đừng có nói lời cay đắng đó. Anh cần phải nhớ là Văn Mật chỉ là cái móc trong đời.
Ninh Tam nói thẳng không che đậy, làm Phạm Bân lúng túng.
- Không, cô ấy không chỉ là cái móc mà còn...
Ninh Tam thở dài.
- Nhưng có thế nào, thì tôi vẫn là người bạn trung thành của anh, Phạm Bân, hãy ghi nhớ điều ấy!
- Xin lỗi.
- Xin lỗi cái gì? Ở đây có cái khác nhau là... Anh có dĩ vãng, còn tôi chưa. Bộ anh tưởng tôi chưa hề khuyên Văn Mật lấy anh sao?
- Vậy à?
- Vâng, vì tôi nghĩ là, hai người lấy nhau hợp hơn, hạnh phúc hơn.
- Nhưng bây giờ cô ấy cũng hạnh phúc vậy?
- Chuyện đó thì tôi không biết.
- Hai người chẳng có liên lạc với nhau à?
- Không.
- Tại sao vậy? Nghe nói Văn Mật đã coi cô như em ruột mình cơ mà?
- Đó là lúc trước, còn bây giờ không!
- Tại sao?
Ninh Tam thú thật.
- Vì chị ấy nói là tôi thích anh.
- À! Đàn bà họ nhạy cảm quá!
- Bởi vì tôi biết, chị ấy vẫn còn yêu anh!
- Thôi đừng có nhắc chuyện đó nữa.
- Có nghĩa là anh cũng vẫn còn nhớ chị ấy?
Phạm Bân nhún vai và đá đá mấy hòn sỏi dưới chân.
- Không phải tôi đưa cô đến đây để nói chuyện Văn Mật!
- Thôi được rồi, vậy bây giờ hãy nói về cô đào mà anh đóng chung trong cuốn phim mới đi! Anh ghét cô ta, tại sao? Trang điểm lên vẫn còn đẹp cơ mà?
- Tôi ít khi nhìn thẳng cô ta nên không rõ.
- Nhưng hai người đóng chung?
- Đó chỉ là lúc trên sàn quay.
- Nghe người ta nói diễn viên lúc diễn xuất phải có tìm cảm, không có cũng phải làm cho có, như vậy mới hay?
- Vâng, tất cả chỉ là kịch. Cô thấy đấy, tôi không phải là diễn viên tồi. Có nhiều phim tôi như bị lôi cuốn, thất điên bát đảo, đến độ tôi phải phục lăn cả mình.
- Cuốn phim mới, anh đã đóng xong chưa?
- Chưa, ngày mai, Ồ! Không phải. Hôm nay còn phải tiếp.
- Mấy giờ?
- Ngoại cảnh bắt đầu lúc sáu giờ.
- Sáu giờ à? Sắp đến giờ rồi?
- Kệ, để cô ta đợi một chút! Ninh Tam, cô biết không, từ nào đến giờ tôi không hề trễ giờ, nhưng với cô ta, nhiều lúc bực bội lắm. Lúc nào cũng tỏ ra mình đắt khách, lúc nào cũng kiểu cọ, kịch cởm!
- Thôi mình quay về đi!
- Tôi đưa cô về trước, xem thử cô giải thích với gia đình thế nào về chuyện máy bay đến sớm quá!
Xe dừng lại trước cổng nhà Ninh Tam. Bên trong một màn yên lặng, chứng tỏ cả nhà chưa thức. Phạm Bân vui miệng nói.
- Bỏ cô ngoài cửa thế nầy, tôi yên tâm hơn. Tôi không muốn người nhà cô nhìn thấy tôi đưa cô về rồi hạch hỏi phiền phức. Thôi tôi đi nha! Còn đây là số điện thoại nhà tối, nếu gọi lại mà không gặp cứ nhắn lại máy, hoặc người làm. Bao giờ tôi về sẽ liên lạc cô sau.
- Chắc chắn?
- Chắc chắn. Cũng xin cảm ơn cô, Ninh Tam ạ.
Rồi Phạm Bân lái xe đi. Đợi xe khuất xong, Ninh Tam mới bấm chuông. Lão làm vườn vừa mở cửa, đã ngạc nhiên.
- Ồ, Tam công tử, cô mới về tới à? Ông bà còn chưa thức!
- Vậy thì đừng có quấy họ!
Ninh Tam nói rồi nhanh chóng chạy về phòng, thay đồ, tắm vòi hoa sen, viết một mảnh giấy nhỏ dán trước cửa phòng của cha mẹ.
"Con vừa mới về tới, bình thường, ba mẹ yên tâm, con cần đánh một giấc.
- Ninh Tam"
Rồi quay trở về phòng định đánh một giấc, thì đụng phải anh ca? Ninh Quốc Khởi từ phòng riêng bước ra.
- Ồ! Ninh Tam, em về bao giờ vậy? Sao chẳng báo trước cho nhà biết vậy?
Ngay lúc đó. Ông bà Ninh cũng bước ra.
- Ồ! Sao con về chi vậy?
Ninh Tam không muốn để nhà nghi ngờ, vội nói:
- Lễ Phục Sinh, bạn bè họ về cả, Peter cũng vậy, con ở lại bên ấy làm gì?
Ông Ninh cười.
- À, ra là như vậy.
Trong khi Ninh Tam coi như đã báo cáo xong, bỏ về phòng lao lên giường. Giấc ngủ đến chập chờn với hình ảnh của Phạm Bân, bãi Ngọc Trai rồi Peter. Không nên để nhà biết chuyện nàng có liên hệ với Phạm Bân.
Rồi Ninh Tam ngủ liền một lèo, đến lúc giựt mình thức dậy, thì trời đã ngã về chiều.
Ninh Tam cố ý đứng trước mặt cha mẹ, điện thoại cho Peter và những người bạn trai học khác, để cha mẹ không nghi ngờ gì về sự trở về Hồng Kông của mình.
Đây là một cơ hội tốt cho Peter, anh chàng hí hửng nghĩ là Ninh Tam có tình cảm đặc biệt với mình. Nên vội vã cùng các tay khác chạy bay đến đón Ninh Tam đi chơi ngay. Trước mặt bạn bè, Peter hãnh diện hỏi.
- Nào Ninh Tam tối nay định chơi ở đâu nào?
Vì Ninh Tam trở về lần nầy đẹp ra, hơn xưa nhiều. Ninh Tam nói.
- Đến nơi nhộn một chút để xả láng!
Vì ở chỗ đông người, bạn bè đông, Peter sẽ không nói năng lộn xộn, bên cạnh đó, chẳng ai nghi ngờ được Ninh Tam có cảm tình đặc biệt riêng với người nào.
Ninh Tam đặc biệt ngại nhất là anh cả. Ông ấy là người có óc nhạy bén. Nếu để Khởi biết chuyện Ninh Tam có qua lại với Phạm Bân thì thật nguy hiểm. Vì vậy lúc rủ rê bạn bè trang lứa đi chơi, Ninh Tam thường chọn những nơi mà Ninh Quốc Khởi thường lui đến, để ông ấy nhìn thấy, không nghi ngờ.
Nhờ kế hoạch dương đông kích tây đó, Ninh Tam đã phần nào thành công. Trong mấy buổi đi chơi với đám bạn, Ninh Tam để ý thấy một anh chàng lạ, ít nói cùng theo, Ninh Tam hỏi thì Peter cho biết.
- Đấy là em trai của Uy Liêm đấy. Pêđê, nên không hợp lắm với bọn này
. Có điều Uy Liêm thích dẫn theo, muốn cho hắn thay đổi không khí. Nhưng mình nghĩ uổng công thôi. Những thằng đồng tính luyến ái thì có bao giờ hợp gu với mình?
Ninh Tam nhún vai:
- Người ta pêđê, thích cùng phái mà chẳng thích bạn thì có gì đâu mà căng? Nhưng hắn tên là gì mới được chứ?
- Chỉ nghe Uy Liêm gọi hắn là A đệ. Mới mười bảy tuổi vì vậy bọn nầy cũng gọi theo là A Đệ.
Ninh Tam hơi bất mãn khi thấy những người bạn khác có vẻ lạnh nhạt với A Đệ nên bước qua, nói:
- A Đệ, tôi là Ninh Tam đây. Còn cậu là em trai của Uy Liêm à?
A Đệ đỏ mặt nói:
- Vâng, tôi biết tên chị. Bọn họ thường gọi chị là Ninh Tam công tử mà.
Ninh Tam trêu:
- Bộ cậu hay mắc cở lắm à?
- Không hẳn vậy. Tôi cũng thích tán gẩu với bạn bè lắm.
- Vậy thì hợp với tánh tôi.
A Đệ nhìn Ninh Tam nể vì.
- Chị có cái dáng dấp của Hepburn
- Cậu cũng thích Hepburn nữa à?
- Tôi thích tất cả những cái người ta gọi là đẹp.
- Cậu muốn nói cái đẹp bên ngoài hay cái đẹp của tâm hồn?
Lâm Y?n Ni
Chương 9
A Đệ cười:
- Tôi tham lắm! Tôi thích người đẹp, áo quần đẹp và cả trái tim đẹp nữa.
- Vậy, cậu là người tôn thờ cái đẹp.
- Vâng, cả thế giới đẹp tuyệt vời.
- Cậu nghĩ thế giới nầy là đẹp ư?
A Đệ suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Sao vậy?
- Chị cho là hoàn toàn đẹp?
- Tôi nghĩ, nếu ai ai cũng đều để cho người khác hạnh phúc, thì cuộc đời nầy sẽ đẹp biết bao.
- Vậy có nghĩa là chị đã biết tại sao ban nãy tôi lại lắc đầu.
- Tôi nghĩ con người nên khoan dung một chút, phải để cho người khác được tự do đến với niềm vui của mình.
A Đệ nói.
- Tiếc là cuộc đời nầy không được như vậy. Ai cũng thích chen vào chuyện của người khác. Họ không trông thấy cái đẹp rồi họ bắt người khác phải nói đó là xấu.
Ninh Tam gật gù:
- Đúng ra họ mới là người không biết thưởng thức.
- Vâng.
Ngay lúc đó Uy Liêm chen vào:
- Các bạn nói gì là đẹp, không đẹp? Triết lý ư? Ninh Tam nầy, cô giỏi lắm mới cạy được miệng cậu em tôi đó.
Ninh Tam đáp:
- Chúng tôi nói chuyện cũng tâm đắc lắm.
- Vậy à? Nói chuyện trẻ con?
Ninh Tam phản kháng.
- Đừng nói vậy. A Đệ nói năng rất chững chạc, có chiều sâu, chứ không hời hợt như bọn anh đâu.
Lời của Ninh Tam làm A Đệ thích thú, Peter chen vào phá Uy Liêm.
- Đúng, Ninh Tam công tử đúng. Cáy tay Uy Liêm này chỉ có cái đầu trống rổng, nói năng lung tung chẳng ra gì.
Uy Liêm bào chữa.
- Đừng có nói bậy. Tại tao nghĩ nhanh, nên nói nhanh hơn bọn bây thôi.
Trong lúc cả bọn bận tranh cải sôi nổi, thì Ninh Tam lẻn ra ngoài quay số điện thoại cho Phạm Bân. Phạm Bân không có mặt ở nhà, Ninh Tam thất vọng gởi lại mấy lời. Ninh Tam rất nôn nóng muốn gặp Phạm Bân. Nói chuyện với lũ con trai đồng lứa nầy thật vô vị. Chỉ có A Đệ là còn hợp một chút. Mặc chuyện pêđê hay không pêđê. Tính Ninh Tam là vậy. Hợp là kết ngay, chứ khôn gcó chuyện gia cấp, giới tính hay trình độ. Quan niệm của Ninh Tam là mọi người có quyền tự do đeo đuổi ý hướng hoặc lý tưởng của mình. Không ai có quyền nhân danh một cái gì để can thiệp vào người khác.
o0o
Về đến nhà đợi cả đêm vẫn không có điện thoại của Phạm Bân, dù Ninh Tam rất cẩn thận, không để ai nghe hộ cũng không cho Phạm Bân trực tiếp gọi tới.