Một ngày trông đợi như vậy trôi qua. Mỗi lần chuông điện thoai reo là Ninh Tam giành lấy nghe. Nhưng mỗi lần đều thất vọng. Chỉ là điện thoại của đám Peter hoặc cho nhà, chứ không phải là phía Phạm Bân.
Ông Ninh và Quốc Khởi thấy Ninh Tam trực điện thoại như vậy, chỉ nghĩ là vì Ninh Tam đang đến tuổi yêu và đối tượng là bọn trang lứa chứ không ai khác nên rất yên tâm.
Những ngày trôi qua là những ngày nặng nề. Chẳng có một chút tin gì về Phạm Bân ngoài chuyện Phạm Bân vắng nhà, bận đóng phim. Thật tình Ninh Tam không hiểu Phạm Bân đã lánh mặt nàng với lý do gì? Cái tình cảm hôm ở bãi Ngọc Trai còn sờ sờ đó. Không lẽ Bân đã quên rồi sao? Rồi Ninh Tam tưởng tượng Phạm Bân đang thả bộ bên một giai nhân. Phạm Bân bị vây quanh bởi vô số người đẹp.
Lại có tiếng chuông điện thoại reo. Ninh Tam đang tắm, cũng vội vàng chụp lấy chiếc khăn choàng, chạy ra.
- Alô, ai đấy?
Có giọng nói đàn bà lạ:
- Xin lỗi, cô Ninh Tam có ở nhà không ạ?
- Có, tôi đây.
Ninh Tam đáp. Người đàn bà nói:
- Vậy thì hãy đợi giùm một chút.
Rồi giọng của Phạm Bân.
- Ninh Tam đấy à?
Sau đó Phạm Bân nói giờ và điểm hẹn. Ninh Tam vội vã mặc chiếc quần Jean bụi và chiếc chemise rồi nhảy tọt ra ngoài. Ninh Quốc Khởi trông thấy hỏi.
- Lại đi đâu đó?
Ninh Tam nhún vai, nói dối.
- Đi chơi với Peter.
Chiếc Taxi đưa Ninh Tam đến điểm hẹn của Phạm Bân. Chàng đã có mặt ở đấy từ lâu rồi.
Ninh Tam chui vào xe Phạm Bân, hổn hển thở. Phạm Bân đùa.
- Làm gì mà như đi ngoại tình vậy?
Ninh Tam chỉ biết cười. Phạm Bân hỏi.
- Mấy ngày nay chơi có vui không?
Ninh Tam giả vờ mệt mỏi.
- À, tiết mục nhiều quá nên hơi mệt, bọn con trai nó chẳng chịu buông tha.
Phạm Bân vừa lái xe vừa hỏi:
- Thế chẳng có bạn gái ư?
Ninh Tam cố tình nói như mình cũng đang có bồ, để trả đũa lại cái hờ ơ mấy ngày nay của Phạm Bân.
- Bọn con gái đứa nào chẳng có bồ? Chẳng ai rảnh đâu.
- À, hình như Ninh Tam có điện thoại mấy lần cho tôi?
- Vâng, lúc nào anh cũng đi vắng?
- Bận đóng phim.
Nhưng Ninh Tam không đồng ý.
- Tại không muốn, chứ nếu không chỉ bỏ ra có mấy giây đồng hồ gọi giây nói.
- Nhưng mà Ninh Tam ban nãy bảo là nhiều tiết mục quá mà? Vậy thì thường xuyên vắng nhà. Thế tôi làm sao gọi giây nói được?
- Nhưng nếu anh gọi là tôi biết ngay!
Phạm Bân hỏi.
- Cô lúc nào cũng trực điện thoại?
Ninh Tam yên lặng.
- Thôi xin lỗi, đừng giận.
- Tại sao lại bắt tôi đợi?
Phạm Bân nói thật.
- Thật ra thì vì tôi không muốn gặp lại Ninh Tam. Nhưng rồi lại không được. Khổ quá! Cuối cùng cũng phải gặp cô. Thế nào? Bây giờ cô có còn muốn gặp lại tôi không?
Ninh Tam ấm ức nói.
- Tôi không biết! Nhưng mà anh có biết là anh đã bắt tôi chầu chực cở nào không?
Phạm Bân thở dài.
- Tôi đã mong là Ninh Tam đừng có đợi.
Ninh Tam có cảm giác thất vọng. Trong suốt cuộc đời qua chỉ có bọn con trai phải chầu chực, đón đợi. Chứ chưa bao giờ Ninh Tam phải phí sức mong chờ ai. Phạm Bân thì ngay từ đầu đã hờ ơ. Không tán tỉnh, không ve vãn, hẹn hò Ninh Tam phải tự ý trèo lên tàu Bân, tự ý gởi lời chúc lành cho chàng. Chủ động gọi Phạm Bân ra sân bay đón. Tất cả là do nàng cả. Vậy mà Phạm Bân còn tỉnh bơ, chẳng hề biết rung động là gì. Ninh Tam thấy mình ngu quá, thật thà quá. Tại sao người đàn ông hai mươi chín tuổi nầy lại có thể vô tình như vậy?
- Ninh Tam, cô có hiểu những gì tôi nói không?
Ninh Tam yên lặng.
- Cô mới có mười bảy tuổi. Cô cần có những người bạn trai cùng lứa.
Ninh Tam giận dỗi nói.
- Có nghĩa là anh đã già lắm rồi à? Tôi biết, vì chung quanh anh quá nhiều quý bà vây quanh, nên anh đâu có cần tôi, phải không?
Phạm Bân cười nói.
- Chung quanh có nhiều đàn bà không có nghĩa là tôi thích những người đàn bà đó. Thú thật với Ninh Tam, tôi rất kén chọn. Đâu phải đêm nào tôi cũng phải có người đàn bà trên giường?
- Anh đừng nói những lời khó nghe như vậy!
- Tôi chỉ muốn nói với Ninh Tam là, tôi chỉ ưa thích những người đàn bà mà tôi quý trọng. Chẳng hạn như Ninh Tam. Tôi quý Ninh Tam.
- Anh quý tôi sao không gọi dây nói cho tôi?
Phạm Bân thở dài.
- Tôi nghĩ là... Nếu Ninh Tam mà yêu một sinh viên cùng cở, thì cuộc đời của Ninh Tam sẽ hạnh phúc giản dị hơn nhiều.
Ninh Tam giận dữ:
- Anh không phải là chúa, anh không có quyền bắt tôi phải yêu người nầy, yêu người khác. Với tôi hạnh phúc là gì anh cũng không biết đâu.
- Dĩ nhiên tôi không phải là chúa. Chẳng qua tôi quý Ninh Tam nên muốn Ninh Tam không phải đối phó với nhiều vấn đề. Tôi biết gia đình Ninh Tam không ưa tôi, và bạn bè Ninh Tam cũng không cảm thông cho tôi.
- Họ cũng đâu phải là tạo hóa? Chỉ có tôi mới có quyền quyết định. Vì tôi là chủ thân xác tôi. Tôi thích ai, tôi muốn làm gì tôi làm! Không cần ai góp ý cũng không cần ai giúp đỡ!
- Nhưng như vậy có khi hối hận!
- Không. Trong đời, có được mấy lần yêu được người mình yêu? Tôi chỉ ân hận nếu không làm được chuyện đó!
- Ninh Tam...
- Anh còn muốn tôi nói gì nữa? Mấy người đàn ông các anh thật là cù lần quá!
Ninh Tam vừa nói vừa muốn khóc. Chưa bao giờ Ninh Tam thấy bị nhục thế nầy. Lần đầu tiên phải tỏ tình với một người đàn ông. Cảm giác vừa xấu hổ, ngượng ngùng vừa tủi thân.
Phạm Bân dừng xe lại. Quay qua nâng cằm Ninh Tam lên. Ninh Tam cố giằng lấy cảm xúc, nhưng rồi những nụ hôn của Phạm Bân làm Ninh Tam khóc òa. Phạm Bân vỗ về.
- Nín đi nào. Chúng ta đến bãi Ngọc Trai nhé?
Lúc đến bãi Ngọc Trai thì trời đã sụp tối. Ráng hồng giăng giăng màu buồn. Phạm Bân ngồi đấy, khuôn mặt đầy kịch tính, khiến Ninh Tam ngắm mà xúc động, nhớ đến một bài thơ:
"Nhìn dáng anh, mắt như trong mắt,
Tim lại trong tim, lòng nặng trĩu.
Bao giờ em mới hiểu được anh?"
- Ninh Tam nầy, không ai có thể cho rằng mình hiểu rõ được người khác. Cảm thông đó là một sự tri kỷ rồi.
- Anh không tin chuyện dài lâu ư?
- Không, vì ngay chính cuộc đời, nghề nghiệp. Không có gì có tính cách trường tồn, thì làm sao phải tin chứ?
- Em thì tin. Em đã nói rồi, trong đời này, cái mà ta thật sự ưa thích đâu có bao? Vì vậy phải tin thôi.
- Em có vẻ lạc quan.
- Không, chẳng qua vì ngang bướng, mà anh có tin em không?
Phạm Bân lắc đầu nhưng lại nói.
- Không phải là không tin tưởng em, nhưng mà con người là con vật yếu đuối, có nhiều thứ bất lực. Lúc trưởng thành khác lúc mới lớn. Sự thay đổi đó nhiều lúc bản thân cũng không nhìn ra Ninh Tam. Đó cũng không phải là lỗi của chính mình. Chưa hẳn do mình muốn. Vì vậy sự thay đổi đó cũng không thể nói là đúng hay là sai.
- Anh đang nói gì thế?
- Tôi đang nghĩ đến một người.
Ninh Tam chớp chớp mắt, nhưng Phạm Bân lại nói:
- Không phải là cô ấy đâu!
- Anh biết được người khác nghĩ gì à?
- Cái đó là trực tính. Nếu tôi mà không biết tiên đoán thì đã không tồn tại đến ngày nay.
- Vậy thì anh đang nghĩ đến ai? Bạn bè của anh nhiều quá tôi không biết hết. Đúng hay sai? Nếu không là Văn Mật thì là Phương Bích Quân à?
- Em thông minh lắm!
- Anh như bị bức rức?
- Đúng, lúc nào cũng bức rức!
- Lúc nào cũng à? Có nghĩa là mặc dù bây giờ anh không còn
yêu người ta? Phương Bích Quân rõ là cũng đáng tội thật. Em đã gặp chị ấy qua hai lần, em biết, chị ấy vẫn còn yêu anh!
- Vâng. Tôi biết chuyện đó. Cô ấy rất yêu tôi!
- Thế tại sao anh lại xa chị ấy?
- Bởi vì không thể chấp nhận được cách yêu của Bích Quân!
- Hai người đã sống vơi nhau khá lâu mà?
- Vâng, mấy năm liền!
- Chị ấy cũng đẹp!
- Tôi biết, Bích Quân rất đẹp. Nhưng mà tôi gần như đã trơ cứng với cái đẹp đó. Khi tình cảm chết rồi, thì không còn gì dù vẫn đẹp, vẫn lôi cuốn!
- Tính tình chị Bích Quân khó khăn lắm à?
- Không, nhưng cái cách yêu của Bích Quân rất kỳ cục. Có lẽ vì quá nhạy bén. Đụng tí là hét, là khóc la, làm rùm beng lên, rồi dọa tự sát, đủ thứ. Cũng có thể, do bị quấy rầy nhiều quá, nên tôi nản, tôi sợ. Tình cảm cạn dần.
- Anh ghét bỏ chị ấy?
- Nói ghét bỏ thì không đúng, nhưng tôi rất khổ sở. Bởi vì Ninh Tam cũng biết mà? Khi mình biết một người hết lòng yêu mình, thì mình cũng muốn bù đắp lại. Tiếc là, mọi thứ lại phản tác dụng. Bích Quân có cái tội là không khống chế được tình cảm của mình, cũng cũng không thể kềm chế được phản ứng. Vì vậy mà tôi mới nói là không biết là ai đúng ai sai.
- Có nghĩa là chúng ta có thể nói. Sự thay đổi không thể kết luận là đúng hay sai. Nó tự nhiên như sống và chết?
- Ninh Tam, nhiều lúc cô giống như một triết gia.
- Em có nhiều thứ suy nghĩ lắm, chứ không phải chỉ là một cô gái mười bảy tuổi chỉ biết xem xi nê với quậy phá đâu? Mà thật ra chỉ mấy tháng nữa là em cũng đã mười tám tuổi rồi?
- Có nghĩa là cô cũng đã già?
- Ờ. Vì vậy đừng tưởng chỉ có anh mới phong sương, mà em đây cũng phong sương.
Rồi Ninh Tam chỉ vào đầu mình.
- Vì vậy mà em rất dễ cảm thông với người khác và em cảm thấy mình già dặn như bây giờ.
- Vậy thì tôi tin Ninh Tam!
- Anh có biết là lúc Văn Mật lấy anh Thạch Kiến Quốc, em rất khó chịu. Ồ! Không đúng, em đã khó chịu giùm anh.
- Em là một cô gái có tâm địa tốt!
- Không, chẳng qua vì anh là một người đàn ông hấp dẫn. Anh Phạm Bân. Anh đừng cười em. Lần đầu gặp anh. Lúc đó trông cái cảnh anh và chị Văn Mật quấn quýt nhau, em đã ngỡ ngàng, đã bối rối. Ờ! Anh Bân, em điên quá phải không?
- Không, phải nói em là cô gái thật thà!
- Bây giờ anh vẫn còn nhớ chị Văn Mật, đúng không? À, tôi điên nữa rồi. Anh chẳng những nhớ chị Văn Mật mà anh cũng không quên được Phương Bích Quân.
- Làm sao gọi là quên, không quên? Tất cả những sự việc nó xảy ra, rồi trôi đi hoặc dừng lại. Không phải vì thế mà ta có quyền nói là chuyện không hề xảy ra hay không quen biết người đó.
- Thế anh có bạn tri kỷ không?
- Có chứ!
Phạm Bân nói rồi đột ngột nảy ý.
- Nào chúng ta đến đó, tôi sẽ giới thiệu với Ninh Tam.
- Ai vậy?
- Chu Lệ Lợi.
- À, cái cô nữ diễn viên đóng vai khiêu dâm đấy à? Anh Phạm Bân, anh định đùa với em ư?
Phạm Bân có vẻ không hài lòng:
- Không dám, nhưng Ninh Tam đừng có hạ nhục bạn tốt của tôi chứ? Chu Lệ Lợi không xấu như em nghĩ đâu.
Ninh Tam nhún vai.
- Em không quen biết với cô ta làm sao biết là người tốt hay xấu chứ?
- Nếu không quen biết thì tốt hơn đừng phát biểu lộn xộn.
Ninh Tam thấy Phạm Bân bảo vệ Chu Lệ Lợi kỹ quá nên bất bình.
- Cô ấy quan trọng với anh như vậy à?
Phạm Bân nói.
- Ít ra tôi cũng được cô ấy nể vì. Tôi đã nói rồi, cô ấy là bạn tri kỷ của tôi. Sẵn sàng làm bất cứ những gì tôi yêu cầu. Trên thế gian nầy ít có một người thứ hai nào đối với tôi tốt như vậy.