Nhưng rồi nghĩ lại. Chắc Phạm Bân không tin, nên lại thôi, hỏi.
- Cô ấy giỏi lắm à?
Phạm Bân lắc đầu, cười:
- Giỏi thì không giỏi lắm. Hơi tối dạ, vụng về được có cái là lòng dạ tốt, thật lòng, Ninh Tam, trên đời nầy những người giỏi chưa hẳn là người tốt, em hiểu không?
o0o
Chu Lệ Lợi đương nhiên là không biết chuyện Phạm Bân sẽ đến. Nhưng cô ta cũng đã quen chuyện xuất hiện đột ngột nầy, nên vẫn tiếp đãi hai người vồn vã, tự nhiên.
Trong bộ áo mặc ở nhà, không son phấn, Lệ Lợi có vẻ hơi già hơn trong phim. Phạm Bân hỏi.
- Chúng tôi ở lại đây dùng cơm, được không?
- Sao lại không? Tôi sẽ làm thêm hai món ăn nữa là ổn.
Phạm Bân tự nhiên như ở nhà mình.
- Có món thịt bò xào củ hành không?
- Có chứ. Thịt bò với củ hành lúc nào cũng có sẵn trong tủ lạnh. Tôi chỉ lạ một điều là anh ăn mãi món nầy, mà chẳng thấy chán sao?
Rồi Lệ Lợi như sực nhớ sự hiện diện của Ninh Tam, nên nói.
- À. Còn cô bạn nầy nữa, mời cô ngồi, ngồi đi. Xin lỗi nhé, để tôi vào trong rót cho hai người hai ly nước.
Phạm Bân bây giờ mới nói.
- Xin lỗi Ninh Tam, nãy giờ quên mời em ngồi. Em có biết là mỗi lần đến đây là tôi quên hết cả lễ phép. Lệ Lợi nầy, xin giới thiệu, đây là cô Ninh Nghi.
Ninh Tam ngồi đó, ngờ ngợ. Không biết sự quan hệ của hai người như thế nào. Ấn tượng đầu tiên cho thấy là Phạm Bân thường đến đây dùng cơm, Lệ Lợi nấu cơm thường xuyên cho Bân ăn.
Ngay lúc đó, có một đứa bé khoảng năn sáu tuổi hẳn là mới tắm, mình trần như nhộng, với chiếc khăn lông chạy ùa ra. Phạm Bân giang rộng đôi tay để con bé lao lên người, Lệ Lợi thấy vậy rầy.
- Tiểu Lợi, sao chẳng lau người cho khô rồi hãy ra?
Bé Tiểu Lợi núp trong lòng Phạm Bân, nói.
- Tại trong phòng tắm con nghe tiếng của chú Bân đến.
Lệ Lợi quay qua Ninh Tam phân bua.
- Cô Ninh Tam nầy! Thật là thất lễ, con bé nó chẳng biết lễ phép gì cả, để người trần chạy ra đây!
Rồi Lệ Lợi gọi con.
- Tiểu Lợi, con thưa dì đi!
- Dạ thưa dì mới đến!
Con bé có giọng trong trẻo, Lệ Lợi giải thích.
- Tiểu Lợi nó rất quấn quýt Phạm Bân. Xem kìa! Quần áo của Phạm Bân ướt cả!
Phạm Bân nói.
- Không sao đâu! Lâu khô Tiểu Lợi bằng cách nầy cũng được mà!
Bé Tiểu Lợi thích thú.
- Vâng, chú Bân còn ấm hơn cả chiếc khăn lông!
Lệ Lợi mang quần áo mới trong phòng ra nhét vào tay Tiểu Lợi.
- Mặc nhanh lên nào! Một mình mặc nhé. Mẹ phải vào trong nấu cơm. Con ngồi ngoài nầy phải ngoan đấy.
Trước khi đi, Lệ Lợi nói.
- Quý vị ngồi đây chờ, tôi nấu nhanh lắm, một chút là có ăn ngay!
Phạm Bân trờ người theo.
- Nhanh nhé! Chúng tôi đợi!
Ninh Tam cười.
- Chị ấy giống như một bà nội trợ chính hiệu!
- Vâng, còn hiếu khách nữa! Ai mà chẳng có cơm ăn cứ đến đây, đều có phần.
Ninh Tam hỏi.
- Có nghĩa là anh thường xuyên ghé qua?
Phạm Bân chỉ cười không đáp. Quả nhiên chỉ ít phút sau, Lệ Lợi đã mang thức ăn ra, trong đó có món thịt bò xào củ hành mà Phạm Bân ưa thích. Phạm Bân nói.
- Lệ Lợi làm món ăn tuyệt cú mèo. Ninh Tam cứ ăn tự nhiên để rồi sau nầy về Mỹ, lại cứ ăn Hot Dog với Hamburger rồi lại tiếc!
Lệ Lợi nghe vậy hỏi.
- Cô Ninh sống bên Mỹ à?
Ninh Tam nói.
- Không, tôi chỉ sang đấy học.
Phạm Bân bổ sung.
- Cô ấy học giỏi lắm đấy, mộn học nào cũng đạt điểm cao hết.
Lệ Lợi tò mò.
- Hai người quen nhau lâu rồi à? Phạm Bân nầy, sao lúc trước không đưa cô Ninh về đây dùng cơm?
Ninh Tam đính chính.
- Chúng tôi quen nhau cũng không lâu lắm. A, tôi là em họ của Văn Mật. Hẵn chị biết Văn Mật chứ?
- À, có gặp qua, nhưng không quen!
Lệ Lợi nhún vai nói, Lệ Lợi nhớ là lúc trước Phạm Bân có giới thiệu hai người với nhau. Nhưng Văn Mật có thành kiến, nên chẳng vồn vã lắm, bây giờ nghe Ninh Tam tự giới thiệu mình là em họ của Văn Mật, mọi tình cảm như mất hết. Lệ Lợi đưa mắt nhìn Phạm Bân, nhưng Phạm Bân lại vỗ vỗ nhẹ lên tay Lệ Lợi, ra ý như chẳng có vấn đề gì.
Ba người cùng ăn cơm, cùng chuyện vãn tự nhiên. Cơm xong, Phạm Bân mở tivi xem. Ninh Tam nhìn vào đồng hồ thấy đã hơn mười giờ khuya, nên nói.
- Anh Bân này, mình về thôi.
Quay sang Lệ Lợi, Ninh Tam nói.
- Chị Lợi, rất cám ơn bữa cơm của chị. Bữa cơm rất ngon.
- Có gì, có gì đâu? Nếu cô không chê, cứ đến đây, tôi sẵn sàng tiếp cô như người nhà.
Lệ Lợi đã đưa hai người ra tật cửa, rồi mới quay vào xem tivi.
o0o
Ngồi trong xe, Phạm Bân hỏi.
- Ninh Tam thấy Lệ Lợi đáng yêu không?
- Đáng chứ. Người rất nhiệt tình, thân thiện. Hình như anh rất quan tâm chuyện em thích hay không thích Lệ Lợi?
- Dĩ nhiên, vì Lệ Lợi là người bạn rất thân với anh.
- Vậy sao chẳng hề nghe Văn Mật nhắc đến chị ấy?
- Bởi vì Văn Mật không thích, mà có lẽ cũng vì Văn Mật coi thường Lệ Lợi. Nhưng ngược lại, Lệ Lợi rất quý Văn Mật.
- Vậy mà anh vẫn để tình trạng đó tiếp tục xảy ra?
- Biết làm sao hơn. Văn Mật đã không thích, anh cũng đâu ép được.
- Thế còn Phương Bích Quân?
- Cô ấy thì lại ghen tị với Lệ Lợi. Hay làm rùm lên. Anh nghĩ là nay anh không còn mẹ, nếu còn, hẳn cô ấy cũng dám ghen ngược lại nữa.
- Anh rất muốn có mẹ à?
- Vâng.
- Em cũng vậy.
Phạm Bân ngạc nhiên.
- Bà Ninh quá tốt rồi, em còn nghĩ đến mẹ nào nữa?
Ninh Tam thành thật nói.
- Bà Ninh không phải là mẹ ruột. Nghe kể lại thì cha em lúc kinh doanh xa, đã gặp mẹ em. Chuyện nầy chỉ em và anh Khởi biết, còn mấy đứa em gái trong nhà chẳng ai biết.
- Anh cũng không biết. Bởi vì anh thấy trong nhà em, hình như em rất được cưng chiều.
- Không hẳn như vậy, chỉ có cha và anh Khởi là cưng thật!
- Em biết mà vẫn không phiền trách ai?
- Có gì đâu mà phiền. Cuộc sống đầy đủ. Có điều ai cũng muốn có người mẹ ruột bên cạnh để tâm sự, để giải tỏa nỗi lòng, chuyện vui buồn nơi lớp học. Rồi còn chuyện tình cảm nữa. Chẳng hạn như chuyện giữa em và anh.
- Bà Ninh không cảm thông được chuyện đó ư?
- Bà ấy có vẻ là một gia trưởng hơn là một người mẹ. Thành thử ra rất khó tâm sự. Giữa em và bà như có một khoảng cách.
- Vậy lúc nhỏ em có chuyện buồn thì tâm sự với ai?
- Chẳng có ai cả. Bởi vì cha em, anh Khởi đều là đàn ông,. em đâu thể đem chuyện sắm sửa quần áo, kiểu tóc... Ra nói với họ? Mà nói những chuyện đó chắc họ cũng không thích.
- Tại sao em lại đem chuyện nầy ra nói với anh?
Ninh Tam suy nghĩ một chút nói.
- Muốn nói là nói chứ chẳng biết tại sao. Có lẽ vì gặp người hợp tánh. Tri kỷ tao ngộ nên trút nỗi niềm". Vậy mà? Anh Phạm Bân, mình thử làm chuyện thần giao cách cảm xem sao?
- Nghĩa là thế nào?
- Anh đừng lên tiếng, em cũng không nói gì cả!
- Để làm gì?
- Đợi một chút anh sẽ rõ ngay.
Phạm Bân đùa.
- Thôi được, để em làm đạo diễn. Bây giờ em muốn thế nào? Anh yên lặng mà phải biểu lộ tình cảm thế nào? Giận dữ? Vui vẻ hay mơ màng, rầu rỉ?
Ninh Tam nói.
- Anh nghĩ thế nào cứ làm thế đấy. Rồi, bắt đầu nhé!
Phạm Bân tuân theo. Suốt nửa tiếng đồng hồ lái xe yên lặng. Mặc dù thỉnh thoảng nhìn nhau nhưng cũng không ai nói với ai lời nào. Sau đó, Ninh Tam mở lời trước.
- Được rồi, bây giờ có thể nói chuyện được rồi đó.
Phạm Bân lắc đầu.
- Em làm cái trò gì vậy? Nói cho anh biết được không?
Ninh Tam chỉ cười.
- Tốt! Tốt lắm!
- Cái gì tốt?
- Ban nãy anh cảm thấy thế nào?
- Rất bình thường.
- Chẳng thấy hồi hộp hay lo lắng gì cả à?
- Không.
- Rất tự nhiên, không nghĩ ngợi?
- Nghĩa là sao?
- Bởi vì chỉ có tình cảm bạn bè thực sự gần nhau, mới thấy than thản.
Phạm Bân lắc đầu.
- Em thật là rắc rối. Sắp đến nhà em rồi phải không?
- Anh đưa em đến tận cửa nhé?
- Không sợ người nhà em nhìn thấy à?
- Em đã tính toán, không có gì phải sợ.
Xe dừng lại trước nhà của Ninh Tam, nàng bước xuống xe, chào Phạm Bân nhưng vẫn không đưa tay lên bấm chuông. Còn Phạm Bân vẫn chờ đó, không cho xe chạy ngay. Một luồn gió đêm chợt thổi qua làm Ninh Tam rùng mình. Phạm Bân thấy vậy giục.
- Vào nhà đi, kẻo cảm lạnh bây giờ.
Ninh Tam mới gật đầu và đợi cho đến lúc xe Phạm Bân khuất, mới đưa tay lên bấm chuông. Cửa mở. Ninh Tam bước vào. Phòng khách tối thui, hình như mọi người đã ngủ, Ninh Tam rón rén đi lên lầu, nhưng vừa bước đến bậc cầu thang thì chợt đèn bật sáng. Ninh Quốc Khởi đang ngồi nơi ghế salon nhìn về phía Ninh Tam làm nàng lúng túng.
- Ồ, anh Cả! Anh chưa ngủ à?
- Anh đứng trên lầu nhìn xuống thấy em đứng ngoài cổng rất lâu, nên anh mới xuống đây!
- Vậy ra...
- Hừ! Cái tay đàn ông đó, bộ hết đàn bà rồi sao mà cứ bám vào đàn bà con gái ở nhà ta không vậy?
- Anh ấy không hề tán tỉnh em.
- Không lẽ em lại tán tỉnh hắn?
- Anh Cả, xin anh đừng có tiên kiến với người ta như vậy!
Ninh Quốc Khởi nói.
- Không phải là tiên kiến, mà anh cũng đã không tin vào mắt mình. Em mới về đây có mấy ngày, mà lại... Em đã biết gì về hắn? Gặp hắn được mấy lần mà có vẻ thân mật như vậy? Em có biết là em, chẳng qua vì hắn bị Văn Mật bỏ rơi, nên mới quay qua tán tỉnh em không?
- Không! Không phải như vậy!
- Làm sao em biết?
- Bởi vì lúc đầu anh Phạm Bân đã không tiếp em! Anh Cả, không phải là anh ấy dụ dỗ em, mà là đó chính em đến với anh ấy.
- Vậy còn ra thể thống gì? Bộ em tưởng như vây là cách mạng, là đợt sống mới à?
- Không phải cách mạng hay đợt sống mới, mà chỉ là một cách sống thật xưa. Anh Cả, anh phải hiểu cho em đã hành động theo trái tim của mình.
- Anh không muốn em gặp lại hắn!
- Anh đừng quá cứng ngắt...
Ninh Quốc Khởi ra lệnh.
- Thôi em hãy về phòng nghỉ đi!
Không ngờ Ninh Tam với bản tính kháng lại không làm theo lệnh của Khởi. Con bé lẳng lặng quay ra cửa.
Ninh Quốc Khởi giật mình.
- Ninh Tam, làm gì đấy?
Ninh Tam yên lặng tiếp tục bước.
- Đứng lại!
Ninh Tam quay lại.
- Anh Cả! Em không muốn có chuyện cãi vả giữa hai chúng ta. Nhưng thời đại nầy là thời đại gì? Mà vẫn còn chuyện ngăn cấm một cô gái nhà giàu có quen biết với một anh diễn viên xuất thân từ cái giới cùng đinh? Xưa rồi cái chuyện gia đình chống đối, ngăn cản, em làm theo ý em! Em sẽ tiếp tục làm bạn bè của Phạm Bân!
Rồi Ninh Tam bỏ đi nhanh ra ngoài, không đợi thêm một lời phản kháng của Khởi.