- Em là người có giáo dục. Em phải biết là chẳng có chuyện tình yêu vĩ đại đâu. Đó chỉ là những điều mạo hiểm.
- Anh Cả, anh đừng nói thêm gì nữa.
- Anh sẽ nói với cha mẹ là em đến nhà bạn học ngủ qua đêm thôi.
- Nhưng sao anh tìm được địa chỉ của Phạm Bân vậy?
- Văn Mật cho đấy!
- Anh gọi giây nói hỏi? Vậy anh không sợ là...
- Nhưng nếu không hỏi Văn Mật thì hỏi ai?
- Chị ấy có nói gì không?
- Không.
Ninh Tam cảm thấy xấu hổ, vì bây giờ cả Văn Mật cũng đã biết. Lời của Phương Bích Quân còn văng vẳng bên tai.
- "Người ta còn luyến nhớ Văn Mật, lúc cần lại qua ngủ với Chu Lệ Lợi nữa kìa!"
Ninh Tam hối hận vì đã đến ở nhà Phạm Bân.
Sau khi Ninh Tam được Ninh Quốc Khởi đưa về, Phạm Bân ngồi một mình trong phòng khách. Giận đến độ muốn châm lửa đốt quách mọi thứ cho rồi. Phạm Bân cũng nào có ngờ là Bích Quân lại đến. Rồi Ninh Quốc Khởi? Giữa chàng và Ninh Tam vừa có được một buổi tối huyền diệu. Không ngờ cái thời gian quý báu đó kéo dài không bao lâu, đã bị bức phá. Không những bị bức phá mà còn bị hôi nhọ.
Phạm Bân khui chai rượu ra, nốc mấy ngụm liền. Chợt nhiên lại có tiếng gõ cửa, rồi có tiếng của Bích Quân.
- Anh Bân, hãy mở cửa cho em vào!
Phạm Bân lớn tiếng.
- Tôi không muốn trông thấy mặt cô nữa!
- Anh mở cửa đi! Em gặp anh một chút rồi đi ngay!
- Hừ, thôi được! Tôi cũng đang rỗi rảnh đây!
Phạm Bân đứng dậy, bước ra mở cửa, Phương Bích Quân đi vào thật nhanh.
- Tại sao cô còn đến nữa làm gì?
Phương Bích Quân yếu đuối.
- Em không ngủ được!
- Nhưng gặp tôi rồi cũng nào có giúp ích gì cho giấc ngủ cô?
Phạm Bân trừng mắt, rồi dịu giọng.
- Lại uống một lô thuốc ngủ nữa phải không?
- Chỉ khoảng năm sáu viên. Vậy mà vẫn không ngủ.
- Đã bảo em từ lâu là đừng có uống ba thứ thuốc ngủ, thuốc an thần, uống nhiều nó ghiền. Số lượng ngày một tăng mà nào đâu có ngủ được?
- Em làm sao ngủ được, mỗi lần đến gặp, không bị anh mắng cũng bị anh đuổi!
Phạm Bân thở dài.
- Bích Quân. Bộ em tưởng là anh rất vui khi phải chửi mắng em ư? Lần nào em cũng buộc anh phải làm điều đó. Em hãy suy nghĩ lại hành vi của em xem. Nếu có không làm anh bực dọc xấu hổ trước mặt mọi người, thì cũng khiến anh khó xử. Đấy hãy nghĩ lại xem nào!
- Chỉ tại vì em không muốn anh xa em!
- Bích Quân. Anh đã nói với em lâu rồi. Hai năm trước, chuyện của chúng mình đã hết. Em đã từng sống với tình yêu của anh và anh cũng đã hưởng được tình yêu của em. Chúng ta đã biết là chuyện chúng ta yêu nhau chẳng đưa đến hạnh phúc, vui vẻ. Vì vậy tốt nhất là hai đàng chia tay. Lúc đó mình đã thỏa thuận, em nhớ không?
- Nhưng mà sau đó, Văn Mật đã lấy chồng?
- Đó là chuyện riêng của Văn Mật. Nếu không có Văn Mật chúng ta vẫn chia tay nhau cơ mà?
- Anh Bân, em yêu ai là yêu suốt một đời! Em cũng thấy thật giận mình. Tại sao mỗi lần ta gặp nhau là cứ gây nhau? Cứ có chuyện không vui? Em rõ đáng ghét vì có nhiều thứ không nên nói, vẫn nói. Em làm anh chán em. Nhưng anh cũng nên tha thứ cho em chứ?
- Bích Quân, làm sao có thể tha thứ được? Khi em cứ bươi móc chuyện anh trước mặt người khác? Nào là anh, rồi Văn Mật thế nầy. Chu Lệ Lợi thế kia. Sống chết nầy nọ. Em làm như vậy người ta sẽ đánh giá anh thế nào?
- Hãy tha thứ cho em!
- Anh không nhắc đến chuyện đó nữa.
- Anh cũng không còn yêu em?
Phạm Bân gật đầu. Bích Quân nhìn xuống.
- Thật ra... Anh đã nói điều nầy từ lâu, chỉ tại em dày mặt. Cứ đến tìm anh mãi.
- Bích Quân nầy, chúng ta vẫn có thể là bạn của nhau. Thỉng thoảng gặp, ăm một bữa cơm, chuyện vãn. Với điều kiện là đừng có gây gỗ. Đừng có bức bách anh phải mắng chửi hay xua đuổi. Như vậy thì mình sẽ rất vui vẻ bên nhau rồi còn đòi hỏi gì?
- Nếu vậy, tốt hơn là em không nên gặp anh. Em không thể chỉ xem anh là bạn. Người em yêu duy nhất đâu thể nào chỉ là bạn em?
Phạm Bân ngồi yên, cái cảm giác vừa thương hại, vừa chán nản vây lấy chàng. Bân phải uống thêm mấy hớp rượu. Phương Bích Quân chìa tay ra.
- Cho em uống với?
Phạm Bân ngăn lại.
- Không được! Em vừa uống xong năm sáu viên thuốc an thần, bây giờ uống rượu là sẽ bị thuốc vật ngay.
- Anh Bân, anh vẫn còn lo cho em như vậy sao?
Phạm Bân không còn cách nào khác hơn là gật đầu. Phương Bích Quân lúc nào cũng mang đến sự bối rối cho chàng. Phạm Bân hỏi:
- Bây giờ em làm việc ở đâu?
- Em vẫn làm thư ký ở nơi cũ.
- Bích Quân, anh muốn tặng cho em một món quà.
Bích Quân vội vã khoác tay.
- Em không cần. Em không nhận tờ chi phiếu một triệu đồng của anh đâu. Đừng! Thà anh tặng cho em một đóa hoa hồng. Tiếc là chuyện đó coi bộ khó khăn quá. Thôi được rồi, từ đây về sau, em sẽ không đến quấy rầy anh nữa!
- Em đi về ngủ đi!
- Không, tới giờ em đi làm rồi!
Phạm Bân nói với biết bao cảm giác phức tạp.
- Vậy để anh đưa em đi nhé!
Đây là người đàn bà mà Phạm Bân đã từng yêu. Vậy mà không hiểu sao, chàng lại sợ, lại ngại gặp nhất. Phạm Bân sực nhớ đến Ninh Tam. Thôi được rồi, đưa Bích Quân đến sở làm xong, Bân sẽ tìm cách gặp lại Ninh Tam nói chuyện sau.
o0o
Ninh Tam được Ninh Quốc Khởi đưa về nhà. Ninh Tam ở trong cái tâm trạng thất vọng. Thì ra, Phạm Bân chỉ xem nàng như một thứ trang trí trong đời. Phạm Bân vẫn không quên Văn Mật, thỉnh thoảng lại ngủ với Chu Lệ Lợi. Vậy mà trước sau như một, Ninh Tam lại rất chân thành với Phạm Bân. Ninh Tam đâu có ngờ Phạm Bân lại sống một cách sô bồ như thế? Tất cả những việc xảy ra sáng nay đã cho Ninh Tam thấy hết sự thật là Phạm Bân rõ ràng không yêu Ninh Tam.
Thế là Ninh Tam vào phòng riêng đóng cửa lại. Ninh Tam cũng không biết sao mình lại làm như vậy. Cha và anh cả đã đi làm, các em thì đi học. Nhà chỉ còn lại mẹ và người làm, đâu có ai quấy rầy nàng. Vậy thì cần gì khóa cửa?
Có mấy cú điện thoại gọi đến. Ninh Tam không chờ người báo đã treo giây. Nàng không muốn tiếp ai trong lúc nầy. Từ nước Mỹ trở về, Ninh Tam cứ tưởng là mình sẽ xây dựng một thiên đàng với Phạm Bân. Vậy mà bây giờ... Ninh Tam có cảm giác như bị ném trả từ thiên đàng lại trần thế!
Ninh Tam cứ ở miết trong phòng như vậy suốt hai ngày. Không tiếp điện thoại cũng không mở cửa. Mặc dù có mấy lần cha đứng bên ngoài, bảo ra ăn cơm rồi anh Cả cũng đã viết giấy nhét qua kẹt cửa:
"Ninh Tam mở cửa ra, đi xem xinê với anh. Xuất bảy giờ rưỡi, anh đã mua vé rồi!"
Nhưng Ninh Tam vẫn yên lặng. Nàng cũng biết là sớm muộn rồi mình cũng phải ra, nhưng không phải là lúc nầy. Ninh Tam thấy xấu hổ khi gặp lại mọi người. Coi như cả nhà chịu thua trước cái bướng bỉnh của Ninh Tam.
Buổi chiều hôm thứ ba, khi Ninh Tam đang ngồi nghĩ vẩn vơ, thì có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ rất lạ, Ninh Tam lắng tai nghe.
- Ninh Tam, em là A Đệ nè. Chị không mở cửa cho người khác thì cũng chừa em ra chứ? Chị đang buồn à? A Đệ ngồi ngoài cửa nầy giải buồn cho chị cũng được? Thế nầy vậy, em ngồi ngoài
cửa đây. Chị không mở cửa cũng không sao. Em nghĩ, lúc em buồn, em ở trong phòng một mình như chị, mà có người bên ngoài tâm sự thế nầy, hẳn cũng khuây khỏa lắm. Đâu cần đối mặt mới nói chuyện được, phải không chị?
Mặc dù mới gặp mặt nhau mấy lần. Nhưng Ninh Tam rất có cảm tình với A Đệ. Cái anh chàng con trai như con gái nầy cô độc, khép kín lúc nào cũng dịu dàng.
Bên ngoài A Đệ chờ đợi mà Ninh Tam trong vẫn yên lặng. Ninh Tam để yên như vậy suốt hai tiếng, tưởng là A Đệ đã đi nhưng rồi lại nghe có tiếng động bên ngoài. Ninh Tam thử gõ nhẹ vào cửa hai cái. Bên ngoài gõ đáp trả khiến Ninh Tam không dằn được.
- A Đệ. Cậu vẫn còn ở ngoài đấy à?
- Vâng, em biết là chị đang cần người nói chuyện nên rất sẵn sàng, nhưng mà mấy người làm trong nhà nầy cứ lấp ló lấp ló, làm khó chịu quá!
- Vậy thì cậu đi về đi, tôi biết và rất cảm ơn cậu.
- Nhưng em biết bây giờ chị đang buồn, em không thể để chị ở trong đấy một mình. Em về không đành.
- A Đệ, cậu thật là... Thôi được, vào đây nào!
Ninh Tam mở cửa, A Đệ lách người vào, với một gói lớn thực phẩm trên tay. A Đệ nhìn quanh, có vẻ ngạc nhiên.
- Ồ, mọi thứ sao lại ngăn nấp thế nầy? Em cứ tưởng vào đây lã sẽ thấy một bãi chiến trường với đồ đạc lộn xộn.
- Tôi không thích ném đồ đạc!
- Em thì khác, nếu em giận!
A Đệ mở gói giấy ra đặt lên bàn, lấy hai lon coca cola và hai cái Hamburger.
- Em mang cho chị ăn nè.
Ninh Tam lắc đầu.
- Tôi không đói.
- Nhưng em đói. Ngồi bên ngoài suốt hai tiếng đồng hồ bụng đã đói cào!
- Vậy cậu ăn một mình đi!
- Nếu chị không ăn, thì em cũng không ăn!
Ninh Tam tỏ ra khó chịu.
- Thế cậu tưởng tôi ngại chuyện đói của cậu à? Ăn hay không ăn là quyền của cậu!
- Vậy là em đã thất bại, định rủ chị cùng ăn chị lại không ăn.
- Thôi được rồi, được rồi, đừng có làm ra vẻ thiểu não nữa! Tôi sẽ ăn với cậu một chút.
Cầm mẩu bánh lên. A Đệ vừa ăn, vừa hỏi.
- Chuyện ra làm sao vậy?
Ninh Tam không muốn nói. A Đệ thấy vậy tiếp.
- Thôi em cũng không nhất thiết phải biết!
Ninh Tam nói.
- Chắc cũng chẳng ai cần biết làm gì.
A Đệ như nhớ ra chuyện gì, kể.
- Ban nãy lúc đến đây tìm chị, em đứng bên ngoài cửa thấy có một anh chàng nào đó lái xe hơi, cứ đảo qua đảo lại trước cửa nhà chị, hình như tâm trạng anh ta giống em không biết là có nên vào hay không?
- Đi xe hơi à?
- Vâng, lúc em vào, vẫn thấy anh ta đảo ngang qua.
- Anh ta dáng dấp thế nào?
- Từa tựa như tài tử đóng phim Phạm Bân đấy.
Ninh Tam nghe đến hai chữ "Phạm Bân" mắt đã đỏ hoe. A Đệ lại tiếp.
- Hình như anh chàng rất đau khổ!
Ninh Tam yên lặng. A Đệ quan sát rồi tiếp.
- Vậy có nghĩa là chị quen với anh ta?
Ninh Tam tiếp tục uống Coca.
- Chị định ngồi trong nầy đến bao giờ? Em về rồi chị cũng ra ngoài chứ?
- Tôi cũng không biết.
- Không biết là chuyện bực mình!
- Có lẽ tôi sẽ quay về Mỹ.
- Về trong trạng thái thế nầy à?
- Biết làm sao?
- Em thấy là chị chưa muốn về.
Ninh Tam thở dài. A Đệ tiếp.
- Chị yêu anh ấy lắm à?
Ninh Tam nghe hỏi muốn khóc. A Đệ lắc đầu.
- Chị rõ là dở quá!
- Thôi đủ rồi, chẳng sao đâu!
- Đúng là không sao, nhưng chẳng vui cũng bực!
Ninh Tam gật đầu đồng ý. Rồi hai người cứ ngồi miết như thế, chẳng ai nói với ai lời nào. Sau đó A Đệ bỏ về. Ninh Tam thì cũng không còn giam người trong phòng nữa, đi xuống nhà dùng cơm. Ninh Quốc Khởi chưa về, còn hai vợ chồng ông Ninh thì cũng biết tính Ninh Tam, nên chẳng nói năng gì cả.
o0o
A Đệ thả chầm chậm trên đường, đưa mắt trông ngóng xem chiếc xe hơi ban nãy còn không, nhưng chẳng thấy. Anh ta hơi thất vọng. Nhưng rồi lúc quẹo qua khúc quanh. A Đệ đã nhìn thấy.