Ring ring
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Có những người luôn là chỗ dựa vững chắc cho người khác, vậy ai sẽ là chỗ dựa cho họ khi họ cần?

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Tình Ngỡ Trăm Năm full

Tình Ngỡ Trăm Năm full Trang 22

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~29):

Đầu << 21 22/29 23 >> Cuối



- Anh là Phạm Bân?

- À!

Phạm Bân nghe hỏi giật mình, A Đệ bổ túc.

- Gần ba tiếng qua. Tôi thấy anh cứ lảng vảng ở đây!

Phạm Bân châu mày yên lặng.

- Tôi là bạn của Ninh Tam, tôi vừa mới gặp chị ấy!

- Vậy à? Cô ấy bảo cậu ra đây gặp tôi?

- Không! Chị ấy chẳng có nói gì đến anh cả. Tự nhốt mình trong phòng đã ba ngày qua. Tôi nghĩ là tốt hơn anh nên vào gặp. Tôi có lẽ nhiều chuyện quá phải không, xin lỗi. Nhưng mà nghe nói chị Ninh Tam sắp quay về Mỹ rồi.

- Xin lỗi...

- Vâng, tôi tên là A Đệ... Chuyện tôi nói anh, đừng kể lại cho chị Ninh Tam biết nhé.

Rồi A Đệ đón ra taxi đi mất. Phạm Bân ngồi trong xe, suy nghĩ. Phạm Bân không muốn xông vào nhà họ Ninh, chàng nghĩ như vậy chuyện sẽ càng rối hơn. Nhưng mà không đối mặt với vần đề thì làm sao sáng tỏ?

Phạm Bân lái xe đến trạm xăng gần đấy, gọi điện thoại. Nhưng Ninh Tam lại không tiếp.

o0o

Ngày hôm sau, Công Ty Điện Ảnh mở cuộc họp báo, giới thiệu cuốn phim mới. Phạm Bân là tài tử hàng đầu đương nhiên là có mặt. Một ký giả hỏi.

- Phạm Bân. Ít khi nghe chuyện tằng tịu tình cảm của anh. Dĩ nhiên là chẳng ai tin anh không có bạn gái. Hay là vì nhiều quá, nên anh không muốn công khai?

Phạm Bân đáp.

- Không phải. Tôi chỉ có một người bạn gái!

Có người hỏi.

- Có thể cho biết tên cô ta là gì không?

Phạm Bân lắc đầu cười.

- Không được, bí mật!

Nhưng rồi không muốn để đám ký giả mích lòng. Bân nói.

- Chỉ có cô ấy biết và tôi muốn như vậy.

Ký giả cười.

- Anh nói như trong chuyện phim vậy. Có phải là ban biên tập của hãng đã mớm sẵn cho anh không?

- Không. Người bạn đó rất tình cảm. Cô ta đã gởi cho tôi những một ngàn lẻ năm mươi câu chúc lành.

o0o

A Đệ đã mang mấy tờ báo có đăng bài phỏng vấn trên cho Ninh Tam xem.

- Chị Ninh Tam, xem nầy! Anh ấy phát biểu như vậy là sao?

Ninh Tam liếc qua, mắt chợt ướt.

- Chị Ninh Tam, chị khóc đấy à?

A Đệ gật gù.

- Thì ra anh ấy ám chỉ chị. Cũng là một cách tỏ tình, chịu khó đấy. Mà sao chị lại không tiếp điện thoại hay gặp anh ấy? Hừ. Có một người biết nhẫn nại, thật lòng như vậy, còn gì hơn?

- Theo cậu thì tôi nên gặp anh Bân?

- Tại sao chị lại hỏi vậy?

- Bởi vì ở nhà ai cũng chống đối, họ làm như anh ấy là quỷ sa­tan không bằng.

- Nhưng em thích anh ấy. Một con người rất lịch sự, phát biểu cũng lịch sự!

- Vậy để hôm nào, tôi giới thiệu cậu với anh Bân nhé?

- Vâng! Vâng!

A Đệ không nói cho Ninh Tam biết là đã gặp Phạm Bân trên phố. Ngay lúc đó, điện thoại reo vang. A Đệ giục Ninh Tam.

- Nghe đi! Nghe đi!

Ninh Tam cầm máy lên.

- Alô!...

A Đệ hồi hộp ngồi yên. Đương nhiên là không nghe được ai nói gì với Ninh Tam. Chỉ thấy Ninh Tam gật đầu như đồng ý điểm hẹn hoặc điều gì. A Đệ nói với Ninh Tam.

- Hãy yêu những người đáng yêu!

Ninh Tam trừng mắt.

- Làm sao cậu biết là đáng hay không đáng?

- Em dựa vào trực giác mà phát biểu. Nếu Phạm Bân nghĩ đến người khác thì cần gì phải nói là có một mình chị? Lại còn đem chuyện một nghìn năm mươi câu chúc lành ra kể. Phải không đó là ám ngữ của hai người?

Ninh Tam không đồng ý lời A Đệ. Trong lòng trong vẫn còn nhiều thắc mắc. Với Phạm Bân, Ninh Tam chẳng bằng Văn Mật ư? Còn Phương Bích Quân nữa? Cái tình trạng quấy rầy sẽ tiếp diễn mãi đến bao giờ? Chu Lệ Lợi đích thực là gì của Phạm Bân? Còn bé Tiểu Lợỉ...

o0o

Tháng Tư gió lộng. Gió xuân mang cả hơi nước từ biển xa vào. Bãi Ngọc Trai vẫn dập dồn sóng vỗ. Những con sóng trước bị nhấn chìm bởi những con sóng sau. Phạm Bân tự hỏi, sóng rồi sẽ biến mất hay mãi mãi còn đó? Chàng thả hồn theo con sóng, theo gió mà quên bẵng cả mọi thứ.

Ninh Tam đến lúc nào Phạm Bân cũng không biết.

- Anh không nên hút thuốc như vậy!

Phạm Bân quay lại, không có nụ cười. Khuôn mặt nặng nề. Ninh Tam lại tiếp.

- Anh cũng không nên uống quá nhiều rượu nữa.

- Vậy à?

Phạm Bân có vẻ dững dưng, tiếp tục đốt thuốc. Ninh Tam không hài lòng.

- Anh đang gặp chuyện không vui?

Phạm Bân nói.

- Đạo diễn họ Dương vừa qua đời, không hút thuốc, uống rượu vậy mà lại bị ung thư gan, rõ là chuyện lạ!

Ninh Tam biết đạo diễn họ Dương là người đã nâng đỡ đưa Phạm Bân lên hàng diễn viên. Sự mất mát một người ơn làm Phạm Bân đau lòng.

- Bệnh khởi phát có mấy tháng mà hành ông ấy dữ quá, sa sút thấy rõ, đau đớn đến lúc chết!

- Em sợ nhất là đau đớn. Cái gì cũng vậy, chết sớm đỡ tội hơn!

Phạm Bân nói.

- Nhưng sống dù sao vẫn hơn. Ninh Tam nầy, em có biết không, ông Dương đã chết trong lúc nghề nghiệp xuống nhất, bất đắc chí nhất! Hai năm qua, những cuốn phim ông ấy làm ra đều thu nhập thấp, lổ lã. Con người ai cũng có một cái thời. Mấy năm trước đó, phải nói là ông ta đã làm mưa làm gió. Phim nào làm ra cũng đều được các rạp tranh nhau chiếu. Vậy mà chỉ một thời gi­an ngắn. Mọi cái rớt một cách thảm hại. Cũng đúng, bởi vì ông ấy đã già rồi. Đâu còn cái nhạy bén của thị trường? Có điều ông Dương là người cao ngạo, chí lớn. Ông ấy không muốn chịu thua. Anh chỉ tiếc một điều là, trước khi làm được một phim ra hồn để lấy lại uy tín. Thì ông ta đã nằm xuống. Anh nghĩ như vậy là ông chết không nhắm được mắt!

Ninh Tam an ủi.

- Anh đừng có buồn, anh cũng đã từng yểm trợ cho ông ấy rất nhiều. Có phim nào ông ấy nhờ mà anh từ chối đóng đâu?

- Chỉ tiếc một điều là các phim mà anh đóng với các đạo diễn khác là ăn khách hơn, thu nhập cao hơn. Em phải hiểu cái nỗi cay đắng của ông ta thế nào trước tình cảm đó chứ?

- Em hiểu. Anh cũng không muốn như vậy, vì anh nhớ ơn ông ta mà?



Lâm Y?n Ni

Chương 11



- Nếu không có ông Dương, có lẽ giờ nầy anh chỉ là một thằng khuân vác thuê!

- Anh đừng có nói như vậy. Anh có sẵn điều kiện thì không người nầy phát hiện cũng có người khác thôi!

- Nhưng có thế nào thì với anh, ông ấy cũng là người đã mang đến cơ hội!

Ninh Tam nói.

- Anh rõ là con người tình cảm.

Nghĩ đến chuyện tình cảm, bất giác Ninh Tam lại nhớ đến chuyện mấy tay đàn bà vây quanh Phạm Bân mà lòng chùng hẳn xuống. Phạm Bân như hiểu những điều Ninh Tam nghĩ, nên nói.

- Ninh Tam,. em nên biết là, nhiều người đối với anh là quá khứ. Có người lại là tương lai. Vì vậy cần phải phân biệt rõ ràng.

Ninh Tam lắc đầu.

- Nhưng những gì đã xảy ra thì cũng nào có xóa được?

Phạm Bân nói.

- Thật ra cũng không nên nghĩ đến chuyện xóa. Chẳng hạn như Phương Bích Quân là người cũ của anh. Cô ấy là người thì đương nhiên là vẫn tồn tại. Làm sao anh có thể bắt cô ấy phải sang một hành tinh khác, để quên anh chứ?

Ninh Tam hỏi.

- Thế anh định đến bao giờ mới dứt khoát cô ấy?

Phạm Bân trầm ngâm rồi nói.

- Anh đã nói rồi, nhưng cô ấy chẳng chịu buông tha, thì biế
t làm sao? Cái hôm đó khi em bỏ về, anh cũng đã nhắc lại với cô ta là giữa anh và cô ấy, tình yêu đã hết vì vậy tốt hơn không nên gặp nhau nữa.

- Bích Quân làm được chuyện đó không?

- Thế thì em muốn anh phải làm sao? Gọi người đến đưa cô ta vào củi khóa lại? Hay là lôi cô ta đến trước mặt thừa phát lại bắt ký vào văn kiện, hứa là từ đây về sau không được đến tìm anh nữa?

Ninh Tam hỏi và cố dùng những chữ khó nghe.

- Thế còn chuyện Chu Lệ Lợi thì sao? Phương Bích Quân nói là thỉnh thoảng anh có lên giường với chị ấy...

Phạm Bân thì nghĩ là với số tuổi mười bảy của Ninh Tam, Bân rất khó để giải thích sự liên hệ phức tạp giữa mình và Chu Lệ Lợi cho Ninh Tam hiểu được, nên Bân chỉ nói.

- Chu Lệ Lợi là người bạn rất tân thích của anh, mỗi lần buồn phiền hoặc bất đắc chí, anh thường tìm đến cô ấy, kiếm một lời an ủi, một sự khuây khỏa, em hiểu chưa?

- Cái hôm đó, sao anh lại đưa em đến nhà cô ta? Gặp chuyện không vui hay thất tình?

Phạm Bân nói.

- Lần đó thì khác. Hôm ấy là vì anh muốn giới thiệu để em biết một người bạn rất thân của anh. Lệ Lợi cũng rất cô đơn, rất cần có bạn. Hình như trên cỏi đời nầy, chẳng có ai chịu làm bạn với cô ấy. Lệ Lợi rất mặc cảm. Lệ Lợi cũng không phải là người xấu, đóng phim phô bày thân xác chẳng qua chỉ vì tiền, cần kiếm sống. Lệ Lợi không làm gì tội lỗi với lương tâm, chỉ muốn có tiền nuôi con. Anh biết Lệ Lợi đã cự tuyệt chuyện bán thân nữa cơ mà. Cô ấy chỉ muốn có bạn bè. Không lẽ Ninh Tam cũng coi thường cô ấy?

Ninh Tam muốn sáng tỏ hơn, hỏi.

- Anh nói là chị ấy không muốn bán thân. Có phải là không muốn... Không muốn...

- Vâng, không muốn dễ dãi lên giường với bất cứ người nào. Chu Lệ Lợi chỉ cần tình cảm, chứ không cần tiền.

- Anh là một trong những người được trọng tình cảm đó?

Phạm Bân không né tránh.

- Đúng! Cô ấy sẵn sàng lên giường với anh, vì cô ta yêu anh! Em còn muốn biết thêm điều gì nữa không?

- Thế còn anh?

Phạm Bân suy nghĩ một chút, rồi nói.

- Em hiểu điều mà chính anh luôn tránh né, nhưng sự thật thì nếu anh yêu cô ấy như yêu một người vợ, thì có lẽ anh đã làm lễ cưới với Lệ Lợi từ lâu. Bởi vì em có biết, từ khi anh còn là tên tiểu tốt chưa nổi danh. Anh mười bốn tuổi. Lệ Lợi mười bảy. Lệ Lợi đã chăm sóc anh như một người chị lo cho em. Phải nói Lệ Lợi là người đàn bà đầu tiên trong đời anh. Mãi đến bây giờ, anh vẫn coi Lệ Lợi như người ruột thịt. Lệ Lợi biết tất cả mọi thứ trong đời anh!

- Thế chị ấy không ghen ư?

Phạm Bân nói một cách trân trọng.

- Nếu có chuyện ghen, thì tình cảm của bọn anh đâu có duy trì được đến ngày hôm nay? Lệ Lợi có cái hay là thích cho chứ không cần nhận, không cần chiếm hữu. Muốn người mình yêu lúc nào cũng hạnh phúc!

- Có lẽ em không nên hỏi, nhưng mà bé Tiểu Lợi là con của ai?

- Lệ Lợi đã từng có chồng. Chồng cô ấy là một thương gia người Sin­gapour họ Huỳnh.

- Bé Tiểu Lợi trông thật dễ thương!

- Có lúc anh nghĩ. Có lẽ Tiểu Lợi phải là con của anh. Con bé rất dễ thương, nó rất quý anh, lúc nào cũng chú Bân ơi! Chú Bân! Nếu anh biết chắc Tiểu Lợi là con của mình, thì anh đã làm lễ cưới với Chu Lệ Lợi rồi!

- Dù anh không yêu chị ấy đến độ cưới làm vợ?

- Cái vấn đề ở đây không phải là yêu cở nào? Mà là một thứ tình cảm khác!

- Nghĩa là chỉ cần nói Tiểu Lợi là con của anh, thì anh sẽ cưới Lệ Lợi ngay?

- Đúng vì con trẻ rất cần có cha!

- Tư tưởng của anh bảo thủ, truyền thống!

- Anh không phải là con người đợt sống mới!

Ninh Tam mạnh dạn hỏi.

- Chính vì vậy mà anh không muốn chiếm hữu em?

Phạm Bân đỏ cả mặt. Điều nầy khiến Ninh Tam ngạc nhiên.

- Anh Phạm Bân, anh nghe hỏi chuyện đó mà cũng đỏ mặt? Đúng là chuyện lạ! Bởi vì em biết anh gần phụ nữ nhiều hơn cả số giờ em lên lớp cơ mà?

Phạm Bân gật gù.


Đầu << 21 22/29 23 >> Cuối

Nhập trang (1~29):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON