- Buồn cười lắm phải không? Làm cái nghề của anh. Rất dễ ôm ấp phụ nữ. Nhưng không hiểu sao, trên màn ảnh lại không đỏ mặt. Anh chỉ đỏ mặt với những người anh kính trọng.
- Vậy là anh nhát gan!
- Nói đùa! Anh làm sao nhát gan? Có điều, đó chẳng qua là một sự tiếc rẻ, trân trọng. Chẳng hạn như khi liên tưởng đến chuyện thực tế làm tình chẳng hạn... À... À.
- Anh cười cái gì đấy?
- Ninh Tam nầy, em đã có bạn trai chưa?
Ninh Tam làm ra vẻ như dày cạn kinh nghiệm.
- Làm sao phải báo cáo anh biết chuyện đó?
Phạm Bân cười. Ninh Tam như hiểu cái cười của Bân.
- Em cấm anh không được cười.
- Thôi được, anh không cười thì hút thuốc!
Phạm Bân thò tay vào túi lấy thuốc. Ninh Tam chụp lấy điếu thuốc ném ra xa.
- Không được hút thuốc!
Phạm Bân lại thích chí cười lớn. Ninh Tam giận bỏ đi, Phạm Bân phải đuổi theo.
- Thôi đừng giận, cho anh xin lỗi. Anh thật là bậy quá!
Mái tóc của Ninh Tam bị gió thổi hất ra sau. Áo lụa mềm bám chặt vào người, làm lộ rõ những đường nét trinh nữ lôi cuốn. Phạm Bân vừa ngắm, vừa nói.
- Ninh Tam! Em có biết là ban nãy tại sao anh đỏ mặt không? Chỉ tại vì thân hình em hấp dẫn quá! Anh không chịu được!
Phạm Bân vòng tay ôm lấy Ninh Tam. Hai người ngồi xuống bãi cát. Gió lộng nhưng Ninh Tam chẳng thấy lạnh, nàng thích được ngồi thế nầy, để lắng nghe tiếng đập của trái tim Phạm Bân.
Lúc vừa bước vào nhà. Ninh Tam đã thấy cha chìa cho chiếc vé máy bay.
- Nầy vé đã đặt xong rồi. Hên cho con lắm đấy, lần nầy có anh cả cùng đi với con!
- Anh Cả cũng sang Mỹ nữa à?
- Ờ! Ba chuyển anh Cả con sang đấy, trông coi cái chi nhánh của hãng ta tại Mỹ. Bởi vì con biết không. Bọn Mỹ không đáng tin cậy. Anh Cả con siêng năng lại tháo vác, nên giao cho nó cha yên tâm.
Ninh Tam gật gù.
- Con thấy cha tính vậy là đúng. Anh con lớn rồi cũng cần tự quản một cơ sở. Chứ ở mãi cái xứ Hồng Kông nầy, cứ chịu sự chỉ huy của cha, anh ấy bị bó tay bó chân.
- Bộ con tưởng anh cả con nó lúc nào cũng nghe theo cha à?
- Anh Cả đã ba mươi tuổi. Nếu không làm chủ được một cơ sở thì suốt đời anh ấy sẽ không làm gì được. Mà thật ra thì anh Cả con rất tháo vác, cha hãy yên tâm!
Ông Ninh lắc đầu.
- Dưới mắt người cha thì con cái lúc nào trưởng thành? Phải có sự kềm cặp. Mà thôi đi hãy nói chuyện khác! Sao? Con thấy thế nào. Anh con đã có người yêu chưa?
- Đương nhiên là có rồi. Nếu không tối nào ông ấy cũng đi là đi đâu? Nhưng mà con cũng không biết rõ, anh Cả kín đáo lắm, không hề thố lộ với ai.
Ông Ninh lắc đầu.
- Cha muốn nó có sẵn, cưới mang theo. Bởi vì cha sợ qua đấy rồi nó lại cặp với mấy con tóc vàng thì hỏng mất!
- Anh Cả là người thủ cựu lắm. Cha đừng lo chuyện đó!
- Có nó bên Mỹ, coi chừng con trước sau cũng được!
- Ồ cha! Con là học sinh giỏi, cha còn chưa yên tâm ư?
- Thôi đừng nói nữa. Sớm mà lo chuẩn bị hành lý đi. Ngày mốt là máy bay đã cất cánh, đừng để đến lúc đó rồi quýnh quáng tay chân!
Bà Ninh chen vào nói, làm Ninh Tam giật mình.
- Ngày mốt à? Sao nhanh vậy?
- Hừ, chỉ còn ba ngày nữa lễ phục sinh đã dứt, mau chậm nổi gì? Ngày mốt lên máy bay là vừa!
Ngày mốt? Những ngày nghỉ là sao qua nhanh như vậy? Ninh Tam chạy lên lầu, khép cửa lại và điện thoại báo ngay cho Phạm Bân.
- Sáng mốt là em lên máy bay rồi, ngày mai anh có rảnh không?
Phạm Bân cho biết là mai bận đóng phim, nhưng cố gắng về sớm. Chàng bảo Ninh Tam đợi mình ở nhà chìa khóa cửa thì để sẵn dưới chậu hoa.
o0o
Qua ngày sau. Ninh Tam đến nhà Phạm Bân. Vừa bước vào cửa đã thấy phòng khách chưng bày tất cả mười tám giỏ hoa, sắp thứ tự từ nhỏ đến lớn. Mỗi giỏ có một tấm giấy nhỏ.
Giỏ thứ nhất với hàng chữ
"Tặng cho Ninh Tam năm một tuổi".
Giỏ thứ hai:
"Tặng Ninh Tam năm hai tuổi".
Cứ thứ tự như vậy đến chiếc giỏ lớn:
"Tặng Ninh Tam mười bảy tuổi".
Có một chiếc giỏ khác to nhất lại bỏ dỡ, chỉ cắm hơn phân nửa hoa. Trên bàn còn bày mấy cánh và một chiệc danh thiếp trắng, chưa viết chữ.
Ninh Tam vội quơ hết cho vào giỏ, viết vào tấm danh thiếp trắng kia.
"Những tháng ngày còn lại nầy là dành cho Ninh Tam và cả Phạm Bân nữa".
Phần giấy trắng còn lại được Ninh Tam điền đầy những chữ IF vào.
Ninh Tam ngồi một mình trong nhà. Lắng nghe từng tiếng xe chạy qua. Ninh Tam có cái cảm giác trông ngóng của người vợ đang chờ chồng. Không gian chung quanh gần như quá trống trải.
Lúc Phạm Bân về đến nhà, thì trời đã tối. Ninh Tam xà vào lòng Phạm Bân, hôn tới tấp lên ngực chàng.
- Cảm ơn! Thật cảm ơn anh!
Phạm Bân cười.
- Em có biết không, lúc anh đến tiệm hoa đặt hoa họ đã tưởng là anh sắm sửa để đóng phim đấy.
- Cả đời chưa bao giờ em lại nhận được hoa thế nầy.
Phạm Bân bước tới bên bàn, chăm chú nhìn vào chiếc giỏ lớn, rồi cảm động nói với Ninh Tam.
- Vậy thì chúc lành cho chúng mình!
Sau đó nói thêm.
- May là lúc chuẩn bị đi anh đã không biết phải viết cái điều gì vào đấy!
Ninh Tam hỏi.
- Sao anh lấy mấy cành hoa ra làm gì?
- Lúc đầu anh định tìm chỗ đặt cái danh thiếp, kết cục lại không biết phải viết cái gì. Rồi lại không rành cách cắm hoa sao cho đẹp, thế là chỉ còn cách bỏ dở trên bàn.
- Bây giờ hẳn là anh mệt mỏi lắm?
- Thường khi đóng phim xong quay về là anh mệt mỏi ghê lắm, nhưng hôm nay có em. Anh chẳng thấy gì cả!
- Lúc nào rảnh em cứ đến đây. Chuyện học là chuyện quan trọng, em không được nghĩ. Hè em lại quay về, thăm anh nhé?
Ninh Tam cúi đầu như có điều gì suy nghĩ, rồi nàng bước tới bên ghế salon làm động tác gì đó. Khi Phạm Bân nhìn qua, thì thấy tay Ninh Tam đặt trên ngực. Mắt long lanh hướng về phía chàng. Có mấy cái cúc áo đã hở, để lộ cả mảnh da thật trắng. Phạm Bân ngỡ ngàng. Ninh Tam tiến lại gần với bộ áo Eva
- Em dâng hiến cho anh!
Phạm Bân quỳ xuống, trân trọng hôn lên đùi Ninh Tam, như hôn lên một đóa hoa bá hợp vừa hé nhụy.
Lúc Phạm Bân thức dậy thì Ninh Tam vẫn còn nằm bên cạnh. Lần đầu tiên trong đời, Ninh Tam ngủ với đàn ông. Cái cảm giác để trở thành người đàn bà, nào có thoải mái thích thú gì? Nhưng Ninh Tam đã hành động mà chẳng thấy luyến tiếc.
- Ninh Tam.
- Dạ!...
- Em chẳng sao chứ?
Ninh Tam nói và ngạc nhiên.
- Vâng, chẳng gì cả. Tại sao anh lại khóc?
- Ninh Tam, anh biết đây là lần đầu tiên.
- Anh biết à?
Ninh Tam đỏ mặt vừa xấu hổ vừa ngượng.
- Biết chứ! Nhưng tại sao em lại cho anh? Anh là người hạnh phúc vô cùng.
- Chuyện trinh tiết quan trọng v
ới anh như vậy?
Phạm Bân không biết trả lời sao. Ninh Tam tiếp.
- Với em thì cái đó không quan trọng. Cái quan trọng là em có yêu anh hay không? Phạm Bân. Em nghĩ là trong đời nầy, ngoài anh ra em sẽ không còn yêu ai nữa. Và em mong là những giọt lệ ban nãy của anh là vì yêu em, chứ không phải vì tiếc rẻ cho màng trinh của em!
- Ninh Tam, em đã cho anh quá nhiều!
Rồi Phạm Bân lại xiết chặt Ninh Tam vào lòng. Hai người cứ thế nằm ngủ. Đêm đã khuya. Chỉ có Phạm Bân ngon giấc. Còn Ninh Tam, nghĩ đến ngày mai phải lên đường, cứ trằn trọc.
Cho đến lúc những tia nắng của ngày mới bắt đầu xuất hiện. Ninh Tam mới chợp mắt một chút nhưng rồi cũng ngồi dậy thật nhanh. Ninh Tam phải quay về nhà sửa soạn hành lý. Và không muốn phá giấc ngủ của Phạm Bân nên Ninh Tam rón rén xuống giường. Đến bên bàn lấy bút và giấy ra. Ninh Tam viết mấy chữ.
"Em phải về nhà lấy hành lý ra sân bay. Bao giờ sang đấy xong sẽ viết thư cho anh ngaỵ"
Nàng đặt mảnh giấy lên đầu giường, lặng lẽ rút lui.
Lúc Ninh Tam về đến nhà thì đã sáu giờ hơn. Có điều kỳ lạ là chẳng ai ngó ngàng hay thắc mắc gì về chuyện vắng mặt đêm qua của nàng. Nhưng như vậy cũng tốt. Ninh Tam thở phào nhẹ nhỏm. đi vào nhà tắm, tắm một lúc, rồi ra ngồi chuẩn bị giấy bút. Mặc dù chưa lên phi cơ nhưng Ninh Tam đã có biết bao điều muốn nói. Chuyện có thể là bất tận với Phạm Bân. Vì bây giờ trong đầu Ninh Tam có hình ảnh chàng. Một lúc nữa đây, ngồi cạnh anh Khởi trên máy bay là Ninh Tam sẽ không có cơ hội để viết cho Bân được nữa.
Ninh Tam vừa viết, vừa nhìn đồng hồ. Gần chín giờ rồi. Gần tới giờ lên máy sây bay. Có tiếng động ở cửa, Ninh Tam nghĩ là người nhà lên giục, nên vội cất hết giấy bút, cầm xấp thư trên tay, nói.
- Xong rồi! Xong rồi! Vào đi.
Có tiếng người bước vào, bấy giờ Ninh Tam mới nhìn lên thì ra là Văn Mật. Ninh Tam hơi bất ngờ, vì từ lúc có tình cảm với Phạm Bân, Ninh Tam ít khi gặp lại Văn Mật.
- À! Chị đến để đưa em ra sân bay ư? Chị tốt quá!
Văn Mật trừng mắt nhìn Ninh Tam.
- Hôm qua em ở đâu vậy?
Ninh Tam chợt hiểu ra.
- À, thì ra là như vậy. Nãy giờ em cứ thắc mắc, sao chẳng ai hỏi, bây giờ mới biết là chị được phái đến làm điều đó!
Thật ra Văn Mật đã tự động đến để tìm biết xem Phạm Bân và Ninh Tam thế nào? Ninh Tam không giấu diếm.
- Vâng. Có gì không chị?
- Ninh Tam. Làm đàn bà con gái phải biết tự trọng. Dễ dãi đến nhà đàn ông ngủ, còn ra cái thể thống gì?
- Em không bao giờ dễ dãi, nhưng đấy là nhà của người em yêu, chớ em có đến nhà người lạ nào đâu?
- Người yêu à? Hừ, mới có mười bảy tuổi mà yêu với thương. Em có biết là người ta chỉ xem em như một đứa con nít không hơn không kém, đâu có xem em ngang hàng?
- Anh ấy không xem em là trẻ con. Đấy chẳng qua vì ganh tị nên chị mới nghĩ như vậy!
Văn Mật nhún vai nói.
- Không biết là ganh tị hay ai mơ tưởng hảo huyền!
Ninh Tam chẳng vừa.
- Chị đừng quên là mấy tháng qua người thường xuyên tiếp xúc với Phạm Bân là em, chớ không phải chị, vì vậy, chuyện gì xảy ra giữa bọn em, chị làm sao biết?
- Nhưng Phạm Bân không phải là hạng người dễ quên!
- Đúng, và anh ấy đã nói là, có người là quá khứ, còn có người là tương lai, phải phân biệt rõ ràng.
Lời của Ninh Tam làm Văn Mật tái mặt.
- Phạm Bân nói vậy à?
- Vâng, chắc chị đã biết?
- Em chỉ mới quen với anh ta. Em biết được bao nhiêu thứ chứ? Đừng tưởng những gì Phạm Bân nói điều là thật!
- Cái đó với em không cần thiết lắm. Em chỉ cần biết Phạm Bân một điều rất rõ, anh ấy không thích tằng tịu với bất cứ một người đàn bà nào đã có chồng!
Ninh Tam nói không khoan nhượng, vì tức Văn Mật quá xem thường mình. Nhưng câu nói của Ninh Tam là cả một khiêu khích, thế là Văn Mật thẳng tay, tát thật mạnh lên má Ninh Tam. Ninh Tam bình tỉnh nói.
- Chị Mật! Đừng có vì tức giận mà đánh em. Nên nhớ là chính chị bỏ rơi anh Bân. Chị chọn lựa! Như vậy thì, chị không có quyền gì can thiệp vào đời sống riêng tư của người ta nữa. Cũng như đừng quấy rầy chúng em!
Hai chữ "chúng em" Ninh Tam nói ra như mũi tên xuyên thấu qua tim Văn Mật. Văn Mật biết là Ninh Tam không nói dối hoặc phóng đại. Đó là sự thật!